Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 485



Chương 485:

 

“Đún xuống, tôi † “Chẳng lẽ anh ta là đối thủ của Hội trưởng Thiên Sơn?”

 

“Cuối cùng chỉ là một tên hề thích nhảy nhót mà thôi.”

 

“Lát nữa anh ta sẽ biết được giữa anh ta và Hội trưởng Thiên Sơn có sự chênh lệch lớn đến thế nào”

 

Vậy anh ta có thể khiến Triệu Hồng Quang quỳ t sự đã giật mình đấy, nhưng vậy thì sao?”

 

Mọi người nhìn Diệp Phi với vẻ vừa thương hại vừa khinh thường. Con rùa mãi vẫn chỉ là con rùa, từ đầu đến cuối, những kẻ cáo mượn oai hùm đều không thể phản kháng nổi Tập đoàn Hùng Thị.

 

“Ông ngoại”

 

“Ông Thiên Sơn!”

 

“Hội trưởng Thiên Sơn!”

 

Lúc này, Hùng Thiên Nam nói với vẻ uất ức, dẫn đầu nhóm Trương Huyền đi ra đón ông ta.

 

“Cháu ngoan, xảy ra chuyện gì mà muốn ông ngoại tới đây vậy?” Thẩm Thiên Sơn vừa sờ chòm râu vừa hỏi.

 

Vốn dĩ ông ta còn chút việc nhưng mới vừa xuống máy bay thì đã nhận được cuộc gọi bị Hùng Thiên Nam.

 

Hùng Thiên Nam chỉ về phía Diệp Phi: “Cái thằng kia ăn hiếp cháu, ỷ vào được mấy tay anh chị giúp đỡ nên ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt cháu”

 

“Vô liêm sỉI”

 

Lúc đi tới, Thẩm Thiên Sơn thấy rõ dáng vẻ hiện tại của Hùng Thiên Nam, phát hiện ra đầu của anh ta sưng lên một cục, hai má thì đỏ phừng phừng thì hai mắt lập tức đỏ lên.

 

Bao giờ cháu ngoại ông ta cũng là người bắt nạt người khác, làm gì có khi nào bị người khác ức hiếp như vậy chứ.

 

“Âm”

 

Sau khi nghe Hùng Thiên Nam mách tội, Thẩm Thiên Sơn giơ một chân lên đạp Triệu Hồng Quang lăn ra đất. Không đợi Triệu Hồng Quang bò dậy, một tên học trò trong Vũ Minh lập †ức xông qua, tung một nắm đấm vào mũi của Triệu Hồng Quang.

 

“Rầm!” Máu tươi văng ra khắp nơi, khi Triệu Hồng Quang đang choáng váng đầu óc, tiếp đó lại có mấy người tiến lên đạp ông ta ngã ra đất.

 

Bốn năm người, bảy tám cái chân thay phiên nhau đạp đá ông ta thật tàn nhãn, ra tay hung tợn đến nỗi có vài người không dám nhìn vào cảnh tượng đầy bạo lực này.

 

Triệu Hồng Quang có thể phản kháng nhưng lại không dám trả đũa, dẫu sao Thẩm Thiên Sơn có thể dùng quyền lực ép chết ông ta. Triệu Hồng Quang chỉ đành lấy hai tay ôm đầu, chịu đựng một trận mưa quyền đấm cước đá nện lên người mình.

 

Không lâu sau, mặt mũi ông ta đã bầm dập, xương sườn thì gãy, khóe miệng chảy máu tươi.

 

“Đồ vô dụng” Rất hiển nhiên, Thẩm Thiên Sơn vô cùng bất mãn với “kẻ phản bội” Triệu Hồng Quang nên mới bảo mấy tên học trò đánh ông ta cho bể đầu chảy máu.

 

Hai mắt Trương Huyền tràn đầy nhiệt huyết, anh ta đang vô cùng sung sướng và hả dạ.

 

Mí mắt của Hoàng Tam Trọng và Hoàng Thiên Kiều không ngừng chớp, hai người không ngờ Thẩm Thiên Sơn lại ngang ngược như vậy.

 

Diệp Phi không làm bất cứ động tác nào mà chỉ nhìn cảnh tượng này một cách hứng thú, như thể việc Triệu Hồng Quang bị đánh không liên quan gì đến anh vậy.

 

Nửa phút sau, Thẩm Thiên Sơn cho mấy tên học trò dừng lại, đôi mắt sắc bén như dao lia về phía Diệp Phi: “Mày là kẻ đã động vào Thiên Nam nhà tao à?”

 

Diệp Phi trả lời rất dứt khoát: “Đúng vậy!”

 

“Tốt, rất tốt” Thấy Diệp Phi kiêu ngạo như vậy, Thẩm Thiên Sơn cười lên một tiếng rồi trâm giọng xuống, nói: “Mày có biết những kẻ dám động vào cháu ngoại của tao sẽ phải nhận hậu quả gì không?”

 

Diệp Phi mỉm cười: “Ông không hỏi tại sao tôi lại đánh anh ta à?”

 

Mấy cô gái đều khịt mũi coi thường, lúc này còn nói phải trái, óc bị nước vào à?

 

“Tao không hỏi vì không cần thiết” Thẩm Thiên Sơn chắp hai tay ra sau lưng và tiến lên phía trước, nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt đầy hung tợn: “Tao chỉ cần biết mày đã động vào cháu ngoại của tao là được”

 

Hùng Thiên Nam châm ngòi thổi gió: “Ông ngoại ơi, vừa rồi gã ta còn cuồng vọng nói là nếu ông dám trêu vào gã ta thì gã ta vẫn đánh ông đấy”

 

Đám Trương Huyền thì rối rít phụ họa: “Đúng vậy, gã ta thật sự nói như thế”

 

“Đánh tao? Đúng là không biết trời cao đất dày” Thẩm Thiên Sơn giận quá hóa cười: “Thằng ôn con kia, hôm nay không trị mày lại thì mày không biết mình thuộc loại mặt hàng gì”

 

Diệp Phi hỏi ngược lại: “Không nói ai đúng ai sai à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.