Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 506



Chương 506:

 

Khuôn mặt đẹp của Đường Nhược Tuyết khôi phục sự bình tĩnh, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phi: “Không phải đến người thành thật như anh cũng quan hệ tình dục với Tống Hồng Nhan khi đã có vợ đó sao?”

 

“Tuy rằng em khinh thường anh, nhưng ít nhất cũng có giới hạn của mình”

 

Cô đả kích Diệp Phi: “Nào giống như anh, trước khi thỏa thuận ăn bám cũng phải nói xong giá cả và ký kết”

 

“Dừng lại!”

 

Diệp Phi cắt một miếng bò bít tết, sau đó ngăn Đường Nhược Tuyết nói tiếp: “Chuyện giữa anh và Tống Hồng Nhan, anh chỉ nói một câu, không thẹn với lương tâm”

 

“Mặc kệ em nói như thế nào, nghĩ như thế nào, anh không hề làm em và nhà họ Đường phải thất vọng”

 

“Hơn nữa chuyện này không có ý nghĩa để thảo luận: Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết rồi mở miệng: “Thảo luận nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được chuyện đã qua…” “Được, không đề cập tới việc đó nữa”

 

Đường Nhược Tuyết ăn một miếng salad rồi nhìn chằm chăm Diệp Phi, hừ ra một câu: “Vậy tính đến chuyện anh sờ ngực em ở bệnh viện đi…” Diệp Phi hơi hơi sửng sốt: “Không phải anh đã nói rồi sao? Anh đã cứu em…” “Em mặc kệ, anh đã sờ soạng thì phải đền bù”

 

Đường Nhược Tuyết trước sau như một, ngang ngược vô lý: “Yên tâm, em sẽ không bảo anh lấy thân báo đáp, cũng sẽ không bắt anh chia tay với Tống Hồng Nhan”

 

“Em chỉ cần đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, anh đi cùng em xem bệnh cho một khách hàng”

 

Cô nhón lấy một quả nho: “Trị hết bệnh thì sẽ xóa bỏ toàn bộ mọi chuyện”

 

Diệp Phi tức giận hỏi “Póc” Đường Nhược Tuyết không đáp lại, chỉ cắn hàm răng, quả nho vỡ vụn.

 

Diệp Phi đột nhiên cảm thấy đau trứng…

 

Hai giờ chiều, Đường Nhược Tuyết kéo Diệp Phi chui vào trong xe, sau đó đưa cho Lưu Phú Quý một địa chỉ.

 

Lưu Phú Quý vừa giãm chân ga, xe rất nhanh đã rời khỏi nhà hàng.

 

Trước khi lên đường, Diệp Phi đã hỏi Đường Nhược Tuyết một câu: “Tình hình của người bệnh như thế nào?”

 

“Không hết thì sao?”

 

Đường Nhược Tuyết suy nghĩ một hồi rồi mở miệng: “Nghe nói là đau đầu, gặp ác mộng, không uống thuốc ngủ thì không ngủ được.”

 

“Tình hình cụ thể như thế nào thì em cũng không quá rõ, dù sao thì em không phải là bác sĩ chuyên nghiệp”

 

Cô bổ sung một câu: “Vị khách này là khách hàng của công ty, quy mô kinh doanh không lớn lắm, một năm chỉ có bảy tám chục tỷ, nhưng tiềm lực của ông ta vô cùng lớn”

 

“Mỗi năm kim ngạch giao dịch ở các công ty dược phẩm và mỹ phẩm của ông ta đều là mấy trăm tỷ”

 

“Nếu có thể trị khỏi bệnh cho ông ta, để ông ta cho thêm điểm nghiệp vụ, dù chỉ một phần trăm, em cũng có thể thở phào nhẹ nhõm”

 

Đường Nhược Tuyết không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.

 

Diệp Phi ngây người ra, mỗi năm kim ngạch giao dịch hàng trăm tỷ, xem ra khách hàng nay quả không tồi.

 

Sau đó anh lại nhìn Đường Nhược Tuyết cười: “Hôm nay hình như là lần đầu tiên em chủ động tìm anh giúp đố”

 

“Em là đang lợi dụng anh”

 

Đường Nhược Tuyết không chút khách khí trả lời: “Không lợi dụng thì phí.”

 

Diệp Phi tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Có cần phải lợi dụng thực tế như vậy không?”

 

Đường Nhược Tuyết hơi hơi nghiêng đầu, không nói nữa.

 

Nửa giờ sau, xe thông qua một cây cầu lớn dài hơn chín trăm mét, sau đó đến một cái đảo nhỏ trồng đầy cây đào.

 

Diệp Phi hơi sửng sốt, liếc mắt đảo qua biển báo giao thông một cái mới phát hiện mình đã đi tới đảo Đào Hoa.

 

Anh nhớ tới lúc trước tặng Đào Hoa số 1 cho Đường Nhược Tuyết, vốn di muốn làm quà sinh nhật cho cô, kết quả lại bị cô trả lại.

 

Anh suy nghĩ liệu có phải hôm nay đi ngắm hay không.

 

“Ô” Mười phút sau, xe chạy đến cổng một căn biệt thự, biển số nhà viết Đào Hoa số 3.

 

Biệt thự chỉ cách Đào Hoa số hai của Mã Gia Thành một con đường cái, dọc theo đường cái hướng lên trên 50 mét chính là Đào Hoa số một của Diệp Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.