Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 508



Chương 508:

 

Ông ta cũng không mời hai người ngồi xuống, cũng không cần phải sai người hầu bưng trà.

 

Không khí khá lúng túng, Đường Nhược Tuyết vội lấy quà cáp ra biếu.

 

“Ông Hoắc, đây là một chút tấm lòng của tôi, mong ông vui lòng nhận cho.”

 

Diệp Phi liếc mắt một cái, một hộp nhân sâm giá trị mấy trăm triệu, nhìn ra được là Đường Nhược Tuyết bỏ vốn, chỉ là bấy nhiêu đối với Hoắc Thương Ẩn mà nói thì rất bé nhỏ không đáng kể.

 

“Cảm ơn tiểu Đường”

 

Hoắc Thương Ẩn chẳng thèm nâng mí mắt. Mấy ngày nay ông ta sinh bệnh, nhà ở đã chất đầy các loại đồ bổ từ lâu, nhân sâm, linh chỉ, lộc nhung gì đó đều có cả.

 

Chỉ ba ngày đến vào Trung Hải cũng thu được mấy chục thang thuốc bổ quý hiếm, mỗi một tháng đều hàng tỷ. Nhân sâm này của Đường Nhược Tuyết khó mà vừa mắt.

 

“Tiểu Đường, lần này tới Trung Hải chỉ có hai việc”

 

“Một là tìm kiếm hợp tác cùng công ty dược phẩm Bách Hoa, lấy được quyền phân phối của bọn họ ở nước ngoài, hai là tìm Brook để họ chữa trị căn bệnh mãn tính trên người tôi”

 

Hoắc Thương Ẩn rất thẳng thắn: “Tôi không có lòng với những chuyện khác, cũng không muốn nói. Cô hiểu ý của tôi không?”

 

Ông ta có thể để Đường Nhược Tuyết vào chỉ là cho.

 

Đường Môn một chút mặt mũi.

 

“Hiểu ạ, hiểu ạ”

 

Tuy răng đối phương rất là không khách sáo nhưng Đường Nhược Tuyết vẫn tươi cười: “Chính vì tôi biết cơ thể ông Hoắc không khoẻ cho nên mới dẫn theo một vị bác sĩ đến đây”

 

“Ông Hoắc, đây là Diệp Phi, bác sĩ của Kim Chỉ Lâm, trung y, rất giỏi y thuật. Ông có muốn để anh ấy xem mạch không?”

 

Cô đã phát hiện Hoäc Thương Ẩn không muốn giao tiếp, cho nên kỳ vọng Diệp Phi có thể dùng y thuật để mở lối.

 

“Trung y?”

 

Hoắc Thương Ẩn nheo đôi mắt lại nhìn quét qua Diệp Phi một cái.

 

Thanh tú, nhỏ gầy, văn nhã, không có gì loá mắt.

 

Nói Phi là sinh viên hàng đầu của đại học y thì còn có thể làm người ta tin phục, nhưng nếu nói anh là cao thủ trung y thì Hoắc Thương Ẩn không quá tin.

 

Nào đã bao giờ gặp được bác sĩ trung y trẻ tuổi như vậy?

 

Nói nữa, đối với ông ta mà nói, ngoại trừ mấy thánh thủ đứng đầu cả nước ra thì những bác sĩ trung y còn lại chẳng khác nào kẻ lừa đảo.

 

Tuy rằng ông ta biết Đường Nhược Tuyết sẽ không tìm bác sĩ vớ vẩn xem bệnh cho mình nhưng Hoắc Thương Ẩn vẫn nói không lạnh không nóng: “Không cần, tôi đã hẹn ông Brook, đội Apollo sẽ chữa khỏi cho tôi”

 

“Cậu nhóc này quá trẻ.”

 

Ông ta phất phất tay: “Nên bảo cậu ta về học tập cho tốt đi”

 

Ông ta càng không hài lòng đối với Đường Nhược Tuyết thêm vài phần, nghĩ dù không gọi những người nổi tiếng hàng đầu quốc gia đến đây thì cũng nên gọi một bác sĩ trung y già vớ vấn nào đó chứ một thằng nhóc ranh con thì làm được gì.

 

Vậy là không coi trọng Hoắc Thương Ẩn ông ta, không coi tính mạng của Hoắc Thương Ẩn ông ta ra gì.

 

Hoắc Thương Ẩn quyết định rút về tất cả hợp tác với Đường Nhược Tuyết.

 

Diệp Phi nghe thấy Brook thì hơi híp mắt, nhớ tới người nước ngoài mà Hổ Nữu mang đi nhà họ Dương, không thể tưởng được kẻ học nghề rẻ tiền lại được hoan nghênh hơn cả mình.

 

Khuôn mặt của Đường Nhược Tuyết đỏ lên, vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Ông Hoắc, Diệp Phi thật sự không phải người bình thường.”

 

“Cô Đường, hình như nói nhiều quá rồi nhỉ?”

 

Hoắc Tử Yên cau mày lại, chợt phát ra vẻ lạnh nhạt: “Mời trở về đi, bố tôi muốn nghỉ ngơi”

 

Đường Nhược Tuyết thầm thở dài: “Xin lỗi, nếu như vậy, chúng tôi lập tức rời đi”

 

“Tử Yên, tiễn khách, cho vị bác sĩ trẻ này một tỷ tiền khám bệnh”

 

Hoắc Thương Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, sau một lần nữa bật TV xem tin tức: “Về sau, trừ Brook ra, những người khác không cần quấy rầy ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.