Chương 528:
Trong tay gã ta cầm một cây đao.
Thân đao chạm khắc hình Phượng, chuôi đao khảm kim cương.
Vừa loá mắt vừa kiêu ngạo.
Lúc gã ta và Đầu Báo cùng đứng trên đài thì hình ảnh rất không cân đối, nhưng lại khiến hiện trường điên cuồng kêu to.
“Tật Điện! Tật Điện!”
Cô bé Chanel cũng thét lên không thôi, khuôn mặt có sự theo đuổi điên cuồng.
Diệp Phi nhìn kỹ hai người một phen mới lắc đầu thở dài một tiếng: “Thua rồi”
“Trận thứ sáu, Tật Điện vs Đầu Báo..” MC gọn gàng linh hoạt giới thiệu hai người, cũng để đủ thời gian cho mọi người đặt cược.
Mặc dù trận chiến đêm nay là ân oán giữa Giang Hóa Long và Trung Hải, nhưng không thể ngăn được vụ đánh cược của không ít quyền quý.
Trong lúc nhất thời, tình huống vang lên tiếng động ồn ào.
“Hừ hừ”“
Hiển nhiên Đầu Báo biết Tật Điện rất ghê gớm, gã ta bảo vệ mình chặt chẽ kĩ càng, không chỉ cầm một cặp búa mà còn mang áo giáp và bao tay.
Sau đó gã ta nện một búa trên mặt đất, rặc rặc một tiếng mặt đất vỡ ra, lôi đài cũng ông ông cộng hưởng.
Sức mạnh kinh hồn cứ như con thú hoang dã.
Gã ta muốn cho mọi người thấy sự ngang tàng của mình, cũng để ủng hộ khôi phục lòng tin cho mình, khiến gã ta có thêm dũng cảm mạnh mẽ để chiến đấu trận này.
Toàn hiện trường thấy thế lại là một màn reo hò hưng phấn.
Sắc mặt của đám Tống Hồng Nhan hòa hoãn, cứ như cảm thấy Đầu Báo có thể chống lại Tật Điện.
Trong mấy chục người vây xem hò hét, Tật Điện lại không nhúc nhích, chẳng thèm nhìn Đầu Báo và cũng không để ý mặt đất vỡ vụn.
Gã ta chỉ yên tĩnh kiêu ngạo cầm đao.
Diệp Phi khẽ gật đầu, sự bình tĩnh này quả là hơn người.
“Tên Đầu Báo này đủ ngang tàng đấy”
Nhìn thấy Đầu Báo hùng dũng oai vệ, trong mắt Lâm Bách Thuận cũng có thêm chút ánh sáng: “Không hổ để Tổng giám đốc Tống đập năm ngàn vạn mời đến để đánh một trận”
“Năm ngàn vạn, nghề đánh nhau này đúng là có thể kiếm được tiền”
Diệp Phi không khỏi cảm khái một tiếng, anh phải chữa bệnh cho bao nhiêu người mới có thể kiếm năm ngàn vạn, kết quả chỉ với một trận chiến của Đầu Báo lại có nhiều tiền như Vậy.
Xem ra sau này không có tiền thì phải lăn lộn đánh mấy trận mới được.
“Anh Phi nói đùa, anh cần tiền cứ nói một tiếng là sẽ có một đám người đưa tiền cho anh”
Nghe thấy lời Diệp Phi nói, Lâm Bách Thuận cười cười, sau đó chuyển chủ đề: “Anh Phi, người tóc bạc là Giang Thế Hào – con trai của Giang Hóa Long”
“Nhìn anh ta như con nhà giàu vô dụng bất cần đời, nhưng thật ra cũng là người máu mặt có thủ đoạn. Vả lại tài bắn súng, cận chiến rất giỏi, trong tay anh ta đã dính máu mấy trăm mạng người.”
“Nghe nói giang sơn ở nước ngoài của Giang Hóa Long có ít nhất bốn mươi phần trăm do Giang Thế Hào lấy về”“
Anh ta bổ sung một câu: “Lần này Giang Hóa Long để anh ta dẫn đội, hẳn là muốn tạo khí thế”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể nhìn ra được…”
Trận chiến này cũng khá quan trọng, Giang Thế Hào cũng không hay xuất hiện, làm sao Giang Hóa Long lại để anh ta đến Trung Hải nhỉ?
“Khán đài bên kia là người nhà họ Uông ngồi, người ở giữa là Uông Kiều Sở, người bên cạnh tôi không biết, nhưng đoán chừng là người có liên quan đến anh ta”
Lâm Bách Thuận nhanh chóng giới thiệu mấy người quan trọng cho Diệp Phi: “Những người này có năng lực to lớn, cho nên đều phái người bảo vệ bọn họ”
Diệp Phi đảo qua một chút, anh dừng lại trên người Uông Kiều Sở mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn một hồi, anh muốn dò xét nhưng không phát hiện gì.