Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 572



Chương 572:

 

Truy Phong cũng vô cùng nhanh nhẹ, đứng ngăn trước mặt Giang Thế Hào.

 

“Vèo!”

 

Diệp Phi vọt tới trên đỉnh đầu Truy Phong, thanh kiếm lóe sáng lên, sấm sét đánh thẳng xuống!

 

Tay phải Truy Phong nhấc lên một cái, lưỡi kiếm sắc bén chặn thanh kiếm lại.

 

Không đỡ có lẽ tốt hơn, vừa đỡ lấy, trong nháy mắt đã cảm thấy tuyệt vọng.

 

Dễ như trở bàn tay.

 

Thanh kiếm dài nhanh chóng chặn đứng lưỡi kiếm sắc bén, bững bừng khí thế chém vào cổ Truy Phong.

 

“Âm!”

 

Cổ của Truy Phong túa máu, sức lực bắt đầu giảm đi, Diệp Phi lấy hơi toàn thân, đá thẳng vào ngực anh ta khiến anh ta nhanh chóng ngã xuống đất.

 

Cổ họng Truy Phong túa máu, xương ngực bị dập nát hết, máu tươi trào ra dồn dập.

 

“Âm!”

 

Lúc Truy Phong chết không nhắm mắt, ngã xuống đất, Diệp Phi lại mượn lực phóng tới một lần nữa, rơi xuống trước mặt Giang Thế Hào.

 

“Vèo!” Giang Thế Hào buông Đường Nhược Tuyết ra lùi về phía sau, thế nhưng chỉ bước được khoảng hai bước thì lưỡi kiếm sắc bén đã đặt ở cổ họng của anh ta.

 

Diệp Phi lạnh lùng lên tiếng: “Anh Giang, làm sao mà tôi có thể quỳ gối trước mặt anh được chứ?” Tất cả mọi người ở hiện trường trợn mắt há mồm.

 

“AI” Mấy người phụ nữ kiêu ngạo càng cảm thấy hoảng sợ hơn, khó mà tin được.

 

Những người này không hề ngờ tới, Diệp Phi cứ như thế mà thay đổi toàn bộ cục diện.

 

Mượn lực phóng tới, giết người trên không, lao xuống bắt lấy vua, chỉ với mấy động tac đơn giản thế nhưng lại có thể thay đổi tình thế một lần nữa.

 

“Thả cậu Giang ra”

 

“Mau thả người đi”

 

“Vèo!”

 

Lúc những tên vệ sĩ của Giang Thị gào lên và chạy tới bao vây, Độc Cô Thương nhanh chóng lao về phía trước.

 

Anh ta đánh bay bốn người, đá bay ba người, giết chết hai người, sau đó rơi về phía sau lưng Diệp Phi.

 

Còn đứng che chắn cho Đường Nhược Tuyết.

 

Đồng thời tay phải run lên một cái.

 

Bầu trời đầy ánh kiếm.

 

Những tên vệ sĩ xông tới trước, chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh run tấn công tới, sau đó nhanh chóng cảm thấy cổ tay mình đau đớn.

 

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, mười mấy người ôm lấy cổ tay lùi về phía sau.

 

Một đường kiếm này của Độc Cô Thương có thể uy hiếp hơn một trăm tên vệ sĩ.

 

“Tên nhóc, cũng có chút khí thế đấy!”

 

Giang Thế Hào trơ tráo: “Tao vãn cho rằng Độc Cô Thương là chỗ dựa lớn nhất của mày, thế nhưng bây giờ ngẫm thị thì dường như mày mới là chỗ dựa của nó”

 

Diệp Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh có vẻ vẫn rất bình tĩnh, không sợ chết sao? Vẫn cho rằng có người có thể cứu được anh sao?”

 

Giang Thế Hào nở một nụ cười như đang suy nghĩ gì: “Cũng không phải, mà là bởi vì tao biết, mày sẽ không dám giết tao”

 

“Giết tao, không chỉ có mày gặp xui xẻo mà còn có những người bên cạnh mày cũng gặp xui xẻo. Toàn bộ thành phố Trung Hải này cũng phải đổ máu, mày sẽ không gánh nổi đâu”“

 

Anh ta vẫn duy trì dáng vẻ ung dung của mình: “Nếu ở trong Tây Du Ký thì tao chính là một yêu tinh không thế giết được”

 

“Nhưng đáng tiếc thay, tôi không phải Tôn Ngộ Không”

 

Diệp Phi từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhẹ: “Ở trong lòng tôi, chỉ có người muốn giết hay không, chứ không bao giờ có người không thể giết được”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.