“Anh đại nhân đại lượng, phiền anh thông cảm cho chúng tôi.”
Giám đốc Giả nặn ra một nụ cười, ông ta đã xác nhận được chỉ phiếu là thật rồi.
“Cái gì?”
Lúc này, Triệu Hiểu Nguyệt sửng sốt đến biến sắc: “Hoàng tiên sinh cho anh ta một trăm triệu thật sao?”
“Sao có thể có chuyện đó được?”
“Tại sao lại không thể chứ?”
Giám đốc Giả nghiêm mặt quát: “Diệp tiên sinh mặt mũi sáng sủa, là người có tài, có thâm giao với Hoàng tiên sinh.
Tiền thù lao lên tới một trăm triệu là chuyện bình thường.”
“Tuyệt đối không thể nào.”
Triệu Hiểu Nguyệt trợn mắt: “Anh ta là một kẻ ở rể, nhờ nhà họ Đường nuôi sống, làm sao anh ta có thể quen biết hội trưởng Hoàng cơ chứ?”
“Nhằm rồi, nhất định là nhầm rồi.”
Triệu Hiểu Nguyệt không chấp nhận nỏi: “Giám đốc Giả, anh hỏi lại hội trưởng Hoàng xem, nhất định là ông ấy nhằm rồi.”
Đường Nhược Tuyết cười khổ: “Hiểu Nguyệt, Diệp Phi thật sự có giao tình với hội trưởng Hoàng…” Vừa nói cô vừa trừng mắt nhìn Diệp Phi.
Anh đã đồng ý với cô sẽ không đổi chỉ phiếu của Hoàng Chấn Đông láy tiền rồi cơ mà, tại sao bây giờ lại tới ngân hàng.
Về nhà nhát định cô sẽ dạy dỗ Diệp Phi cho ra lẽ.
“Được rồi, Nhược Tuyết, em đừng thiên vị anh ta làm gì.
Diệp Phi là loại người thế nào, chị còn không rõ sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt cắt lời Đường Nhược Tuyết, lại nói với giám đốc Giả: “Giám đốc, anh hỏi lại lần nữa đi.”
Thấy Triệu Hiểu Nguyệt quả quyết như vậy, Diệp Phi lại mặc quần áo bày bán ở lề đường, giám đốc Giả do dự một lúc rồi lại gọi điện thoại cho Hoàng Chấn Đông.
Sắc mặt của anh ta nhanh chóng trở nên khó coi, rõ ràng là vừa bị mắng.
Sau khi cúp điện thoại, giám đốc Giả quát Triệu Hiểu Nguyệt: “Quản lý Triệu, tôi ra lệnh cho cô xin lỗi Diệp tiên sinh ngay lập tức.”
Triệu Hiểu Nguyệt hoảng hốt: “Hả.”
“Chẳng lẽ chuyện này là thật sao?”
Giám đốc Giả hét lên: “Có nghe thấy không hả, xin lỗi đi.”
Sắc mặt Triệu Hiểu Đường hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt cô ta Diệp Phi chỉ là tên bắt tài vô dụng, bảo cô ta xin lỗi người đàn ông như vậy khiến cô ta rất khó chịu.
Nhưng bắt gặp ánh mắt ác liệt của giám đốc Giả, cô ta chỉ có thể tức tối nói: “Xin lỗi.”
Diệp Phi mỉm cười: “Cô châm chọc tôi, nói xấu tôi, còn gọi cả Nhược Tuyết tới.
Bây giờ lại tỏ thái độ khó chịu mà xin lỗi sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt trừng mắt: “Diệp Phi, anh có chừng mực thôi, đừng có được voi đòi tiên.”
Đường Nhược Tuyết cũng nhẹ nhàng nói: “Diệp Phi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, bỏ đi…”
“Đã không nhận sai, thì đuổi việc đi.”
Diệp Phi nhìn giám đốc Giả: “Giữ lại loại nhân viên thế này.
chỉ gây thêm phiền phức cho anh thôi.”
“Khẩu khí lớn thật đấy nhỉ.”
Triệu Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Đuổi việc tôi sao, anh tưởng anh là ai2”
Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi một chút.
Hoàng Chấn Đông có thể trả cho Diệp Phi một trăm triệu tiền thù lao, nhưng chưa chắc anh ta đã nghe lời Diệp Phi mà gây sức ép với ngân hàng.
Quan trọng hơn là, tới chín phần mười số tiền quỹ của Thương hội Tứ Hải nằm ở ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng Bao Hải chỉ là bộ phận nhỏ không đáng kể đến.
Diệp Phi có thể khiến Hoàng Chấn Đông nề mặt một chút, nhưng như vậy không đủ để anh ta đuỏi việc một quản lý.
Hơn nữa Triệu Hiểu Nguyệt cũng là con gái nhà giàu có, địa vị xã hội không hề tháp.
Số tiền nhà họ Triệu gửi ở ngân hàng Bao Hải không hè thua kém Hoàng Chấn Đông.
Cho nên giám đốc Giả chỉ nhún vai một cái rồi mỉm cười nói: “Diệp tiên sinh, anh phải biết giới hạn của mình.
Yêu cầu của anh tôi không thực hiện được.”
“Anh tưởng rằng quen biết Hoàng tiên sinh thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt nghe vậy càng đắc ý hơn: “Diệp Phi, anh quá ngây thơ rồi.”
“Hơn nữa tôi nói cho anh biết, hai ngày nữa anh trai tôi sẽ quay về.
Đến lúc đó tôi sẽ bảo anh ấy dạy dỗ anh.”
Cô ta đột nhiên hung dữ: “Tôi sẽ cho anh biết, tôi là người không thể trêu chọc vào.”
Diệp Phi cười nhạt: “Có lẽ cô mới là người ngây thơ.”
“Diệp Phi, đừng làm loạn với Hiểu Nguyệt nữa.
Tôi đi khởi động xe, chúng ta cùng về nhà.”
Đường Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Phi, sau đó cô quay người ra ngoài khởi động xe.