Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 585



Chương 585:

 

Bây giờ Đường Nhược Tuyết mới chịu im lặng, lấy cháo ngô bắt đầu ăn.

 

Diệp Phi không hề mong chờ vào tiếng cảm ơn của cô, anh lại lấy điện thoại bên trong ra lên tiếng: “Đúng r’ ời năm phút trước mẹ em có gọi mấy cuộc điện thoại tới: “Tôi nhỡ tay nhấn nghe máy, bà ấy bảo em ra trạm tàu điện ngầm đón dì bảy” Anh xem đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa xe sẽ đến trạm”

 

“Dì bảy ư?” Đầu Đường Nhược Tuyết bắt đầu đau nhói lên, cô ném chiếc muỗng đi với lấy điện thoại di động: “Mẹ tôi điên thật rồi, gọi cả dì bảy đến đây”

 

“Theo tôi nhớ thì sau khi dì bảy này được gả đến Long Đô đã không còn giữ liên lạc thường xuyên với nhà họ Đường nữa, năm ngoái gia đình họp mặt cũng không xuất hiện”

 

Tuy Diệp Phi chưa được gặp mặt dì bảy nhưng Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô cứ lải nhải mãi nên vẫn biết được đôi điều, năm đó bà dì này chính là đứa con cưng của nhà Lâm.

 

Dì ta là người đầu tiên của nhà họ Lâm thi đậu vào trường đại học trọng điểm của Long Đơ, sau khi tốt nghiệp thì được vào Cục Quản lý Dược làm công việc bàn giấy rồi lại kết hôn với một người rời khỏi gia đình đến lập nghiệp ở Long Đô.

 

Bà ta chẳng khác gì một người đang đứng tít trên cao rồi lại ngã xuống thật đau đớn nhưng bà ta cũng kiêu ngạo đứng dậy ngay đúng cái nơi mình ngã.

 

Bà ta nuôi cái mắt nhìn người còn cao hơn núi, tất cả những người không sống ở Long Đô đều thành dân đen tỉ tiện trong mắt bà ta, đã thế còn khinh thường qua lại liên lạc với mấy kẻ dân đen như Lâm Thu Linh và Lâm Tam 0ô.

 

Hơn hai mươi năm nay bà ta chỉ gặp đám người nhà Lâm Thu Linh được vài lần, phần lớn đều trao đổi qua điện thoại hoặc gọi video.

 

Đường Nhược Tuyết tái hôn dì bảy cũng không về góp mặt.

 

Nên nghe chuyện dì bảy đến Trung Hải khiến Diệp Phi thấy hơi tò mò: “Lễ Tết gì cũng không thấy bà ấy về Trung Hải, bà ấy khinh thường mảnh đất này mà sao bây giờ lại có thời gian rảnh đến tìm nhà em thế?”

 

“Đơn giản thôi, mẹ tôi chụp hết một vòng biệt thự Hoa Đào số một từ trên xuống dưới rồi đăng chín tấm liên lên mạng xã hội, đã thế con ghi rõ giá tiền ra” Đường Nhược Tuyết cười thành tiếng: “Nên một đống họ hàng thân thích bắt đầu liên lạc, dì bảy cũng chủ động liên lạc đòi đến Trung Hải xem thử coi thể nào.”

 

“Tất nhiên, đó chỉ là hành động đến xem đây là sự thật hay nói phét, nếu là nói dóc thì bà ấy sẽ vạch mặt mẹ tôi luôn. Còn là thật thì bà ấy tranh thủ móc nối quan hệ thân thiết với gia đình tôi” Cô lại lắc đầu bổ sung thêm: “Cái này gọi là nghèo ở thành phố náo nhiệt không ai hỏi, giàu ở hang hốc động đá cũng là họ hàng”

 

“Lẽ ra không nên để mẹ em đến nhà này ở” Diệp Phi bắt đầu thấy đau não: “Bây giờ gây ra đủ thứ chuyện rắc rối thế này, có khi mấy ngày nước cô dì chú bác gì của em cũng kéo tới như ong vỡ tổ”

 

“Cũng có thể” Đường Nhược Tuyết cầm điện thoại duỗi người: “Tôi nghĩ anh nên chạy vội đến biệt thự Hoa Đào số một lấy nó về đi, để tôi có thể yên tĩnh được một khoảng thời gian”

 

“Tôi đến đó lấy về hả?” Diệp Phi hận không thể giơ chân lên đá cô gái này: “Đường Nhược Tuyết, hình như em là người mượn căn nhà đó thì phải, thế thì em mới là người phải tới đó đuổi bọn họ đi chứ?”

 

“Tôi thừa nhận là tôi mượn nhưng tôi không có đủ khả năng đuổi bọn họ đi” Đường Nhược Tuyết đanh đá vặn ngược lại như lẽ đương nhiên: “Anh thấy khó chịu thì nhào tới cắn tôi đi nè”

 

“Em ngày càng giống Lâm Thu Linh rồi đấy em biết không, nhà họ Đường này chỉ còn mỗi Kỳ Kỳ là bình thường”

 

Diệp Phi quyết định không thèm để ý tới chuyện này nữa: “Tạm thời tôi sẽ không lấy lại biệt thự Hoa Đào số một, cứ để đó cho Lạm Thu Linh thích làm gì thì làm, kéo luôn cả em vào lại càng tốt”

 

Trong suy nghĩ của Diệp Phi, Lâm Thu Linh cứ ở đó chơi với dì bảy nhà họ Lâm đi cho vui.

 

Đường Nhược Tuyết không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm tay trái Diệp Phi với ánh mắt cực kì sắc bén. Trên cổ tay trái Diệp Phi là dấu răng cực kì rõ.

 

Diệp Phi phát hiện ra ánh mắt Đường Nhược Tuyết bèn rụt tay lại theo bản năng.

 

“Tống Hồng Nhan cắn hả?”

 

Đường Nhược Tuyết không cho Diệp Phi cơ hội né tránh, giọng cô có cảm xúc gì đó rất khó phát Cô ta thấy hôm qua anh ngủ lại đây nên cắn anh thế này ư?

 

“Em suy nghĩ xa quá rồi” Diệp Phi thở dài thườn thượt: “Chị ấy có rảnh đâu mà đi ghen tị mấy chuyện vớ vẩn thế này?”

 

“Ồ, tình cảm sâu nặng quá nhị, lại còn nói đỡ cho cô ta thế cơ?” Đường Nhược Tuyết bình tĩnh trêu tức: “Không phải Tống Hồng Nhan cắn thì chó cắn tay anh thế này hả?”

 

Diệp Phi gật đầu ngay tắp lự: “Đúng đó, chó nó căn đó.”

 

Trong lòng anh, Hổ Nựu chính là con cún nhỏ.

 

Nghe thế, nụ cười trên môi Đường Nhược Tuyết mới dịu đi.

 

Đây không phải là vết cắn của Tống Hồng Nhan, chắc chắn Diệp Phi sẽ không ví cô ta là một con chó.

 

Tuy Đường Nhược Tuyết vẫn còn khó hiểu không biết ai cắn Diệp Phi nhưng không phải Tống Hồng Nhan thì cô thấy yên tâm hơn nhiều rồi: “Đưa cái tay đó lại đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.