Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 618



Chương 618:

 

Cô đổi hai cái muỗng tránh cho lúc Diệp Phi ăn cháo bị cắt miệng.

 

Sau đó, cô lại lần lượt lấy bụng con cá béo mềm nhất, trứng gà to nhất, cải ngỗng non nhất, đặt vào trong bát của Diệp Phi.

 

Mỗi lần đều cẩn thận nghiêm túc, còn thường trộm ngắm Diệp Phi, giống như lo anh lại sắp hung dữ với mình.

 

Diệp Phi rất bất đắc dĩ, vài lần muốn lên tiếng, lại lo lắng dọa ngược lại cô, đành phải tùy ý cô như cô dâu nhỏ hầu hạ anh.

 

“Ông chủ, gói bánh bao, nhân tiện thanh toán.”

 

Một giờ sau, ăn xong một bữa, Diệp Phi vung tay: “Xem xem bao nhiêu tiền?”

 

Tô Tích Nhi nhẹ giọng nói: “Tổng cộng một trăm năm mươi tám đồng”

 

Diệp Phi hơi ngớ ra.

 

Gần như cùng lúc đó, ông chủ cười đưa hóa đơn và hộp cơm: “Tổng cộng 158 đồng”

 

“Bác sĩ Diệp, bữa ăn này tôi mời.”

 

Tôi Tích Nhi vội vàng đưa tiền mặt cho ông chủ, có lẽ có chẫn, còn có ba cái tiền xu, vừa vặn là một trăm năm mươi tám đồng.

 

Cô lấy hết can đảm nói với Diệp Phi: “Anh đã cứu tôi, còn đưa tôi về nhà… tôi nên mời”

 

“Còn nữa, đây tiền khám bệnh nợ anh, anh nhận đi”

 

Cô lấy ra một tờ mười đồng đặt trước mặt Diệp Phi: “Thật ra tôi biết, tiền khám bệnh chắc chắn không chỉ có một trăm đồng, không mấy chục nghìn là không chữa được”

 

“Nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, đợi sau này tôi kiếm được tiền lại đưa anh”

 

Cô rụt rè nhìn Diệp Phi: “Số tiền này anh nhận trước”

 

Diệp Phi nhìn cô: “Trong tay cô không có nhiều tiền, tối nay lại mời tôi ăn, hai ngày này cô làm sao?”

 

Tô Tích Nhi đỏ mặt giải thích: “Tuần trước tôi hấp hai mươi cái bánh bao, trong nhà còn sáu cái, đủ hai ngày…”

 

“Cô mỗi ngày chỉ ăn ba cái bánh bao?”

 

Diệp Phi suýt chút nữa nhéo mặt cô: “Cô đã thiếu máu trầm trọng, còn tiếp tục ăn như thế này, có lẽ một ngày nào đã sẽ nằm trên đường”

 

Tô Tích Nhi né tránh ánh mắt Diệp Phi không nói gì.

 

Diệp Phi thu lại cảm xúc, phát hiện mình kích động, phàm là có cách, Tô Tích Nhi cũng không đến mức sống như vậy, hẳn là thật sự cùng đường.

 

Anh nhớ đến mình của mấy tháng trước, cũng không tốt hơn Tô Tịch Nhi, lúc nghèo nhất chỉ còn lại hai mươi đồng, còn quỳ xuống cầu xin mượn tiền người khác khắp nơi.

 

Chỉ khác là lúc đó anh còn có Đường Nhược Tuyết cứu tế, cũng có thể ăn no ở nhà họ Đường.

 

Anh thở ra một hơi dài: “Được rồi, xin lỗi, tôi vừa rồi nói quá lời, xin lỗi cô”

 

Tô Tích rũ mắt: “Không sao…”

 

Diệp Phi cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.

 

Tô Tích Nhi do dự chuyển mười đồng về phía trước.

 

“Không có tiền thối, mốt tự giao cho Hoàng Tam Trọng, anh ta phụ trách thu tiền khám bệnh”

 

Quá mức đau lòng, làm Diệp Phi tức giận cô vô cớ, cầm lấy túi bánh đứng dậy: “Đi, tiễn cô về”

 

Tô Tích Nhi nhìn thấy Diệp Phi mặt trầm như nước, cầm mười đồng, cũng không dám nói chuyện nữa, cúi đầu cùng Diệp Phi đi vào trong xe.

 

Ngồi vào trong xe, trong lòng cô mới yếu ớt tủi thân: “Tiên thì tiễn, đừng hung như vậy m Xe nhanh chóng rời khỏi quán ăn khuya, Diệp Phi quay tay lái, nhanh chóng chạy trên con đường lớn ven sông.

 

Khi tiến về phía trước, ánh mắt anh quét vài lần trong kính chiếu hậu, mơ hồ bắt gặp vài chiếc xe đang luân phiên theo dõi.

 

Dù không ngừng thay thế, nhưng Diệp Phi vẫn tóm được chúng.

 

Anh hơi nheo mắt lại, nghĩ có phải Giang Hoa Long tìm anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.