Chương 640:
Sắc mặt của Đường Tam Quốc thay đổi rõ rệt, họ không bao giờ nghĩ rằng Đường Thi Yến lại bị Diệp Phi đánh, mà còn đánh nặng như vậy, lại còn đả thương Nam Cung Hạo.
“Đáng chết!”
Lâm Thu Linh không khỏi quát lên một câu: “Ông không nên để cho anh ta ở cùng Nhược Tuyết”
Sau khi bị Diệp Phi tát hai lần, đuổi khỏi biệt thự Hoa Đào số 1, Lâm Thu Linh trở nên sợ hãi Diệp Phi.
Nhưng sau mấy ngày bình tĩnh trở lại, bà ta lại nảy ra ý nghĩ mới, bà ta cho rằng Đào hoa số 1 không phải sản nghiệp của Diệp Phi, nếu không anh sẽ không thể cho phép bản thân mình ở lại được.
Bà ta tự hỏi liệu có những thứ khác trong đó không, chỉ dùng một chút sức lực để la mắng Diệp Phi.
Bây giờ nghe tin Diệp Phi đánh Đường Thi Yến và gây ra rắc rối lớn, Lâm Thu Linh càng tức giận hơn với Diệp Phi, hận không thể bắt anh lại, tát hai cái bạt tay.
Đường Nhược Tuyết cũng sửng sốt, không ngờ Diệp Phi lại có mâu thuẫn với Đường Thi Yến nhưng cô không tin những gì Đường Thi Yến nói, vì vậy cô lấy điện thoại di động gửi cho anh một tin nhắn.
“Đường Tam Quốc, anh nghe chưa?”
Đường Hy Phụng đập bàn rống lên: “Con rể tốt của anh đánh Thi Yến và Nam Cung Hạo”
“Được, được rồi, ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng gia đình các người chỉ thiếu chút lễ nghi gia pháp, hiện tại xem ra là vô pháp vô thiên”
“Đừng nói với tôi, anh không quản Diệp Phi, người tới cửa liền trở thành con rể của anh, đó chính là người của các người”
“Gia đình các người nhất định phải giao người ra đi “Tôi không quan tâm các người làm gì. Trong vòng một giờ, tôi muốn thấy Diệp Phi xuất hiện trước mặt tôi, quỳ xuống trên mặt đất thừa nhận sai lầm của mình”
“Sau đó để Thi Yến và Nam Cung Hạo xử lý”
Vẻ mặt cùng giọng nói của bà cụ vô cùng nghiêm túc: “Có nghe thấy hay không?”
Đường Kỳ Kỳ không khỏi thốt lên: “Bà nội, anh rể sẽ không đánh người bừa bãi, bà nên điều tra sự việc trước đi…”
“Câm miệng!”
“Bang… Đường Kỳ Kỳ chưa kịp nói xong, Đường Hy Phụng đã vung cây gậy đầu rồng, làm Đường Kỳ Kỳ trực tiếp ngã xuống đất: “Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện. Nếu cô còn nhiều lời nữa, tôi sẽ đánh chết cô.”
Bà cụ rất căm ghét Đường Kỳ Kỳ, người đã nhiều lần cãi lời và thách thức quyền lực của bà cụ.
Đường Kỳ Kỳ rất tức giận, giãy giụa muốn phản bác lại.
Lâm Thu Linh sợ tới mức chạy tới, kéo Đường Kỳ Kỳ ra sau lưng: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi, Kỳ Kỳ chưa tỉnh ngủ”
Đường Tam Quốc cũng lần nữa gật đầu: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con lập tức đi tìm Diệp Phi.”
Lâm Thu Linh vội vàng hét lên với Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, nhanh chóng gọi cho Diệp Phi, gọi cậu ta đến đây trong vòng một tiếng tới đây”
“Bà nội, thực sự Kỳ Kỳ nói đúng, chúng ta nên tìm hiểu mọi chuyện trước đã”
Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi dài: “Nếu Diệp Phi làm sai trong chuyện này, con nhất định sẽ giúp Thi Yến lấy lại công lý…”
“Nghiệp chướng!”
Đường Hy Phụng tức giận đến mức lấy cây gậy đập mạnh vào đùi Đường Nhược Tuyết, phịch một tiếng, khiến cho Đường Nhược Tuyết suýt nữa ngã xuống.
Dù là như vậy nhưng đùi cô lập tức sưng đỏ lên, xuất hiện vết bầm tím.
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết tức giận nhưng nàng không nói gì, nghiến răng nhịn xuống lui về sau một bước.
“Tôi muốn làm như thế nào, là tôi đã có biện pháp của chính mình, tôi không cần cô đến dạy đời tôi”
“Tôi nói như thế nào, cô liền làm như thế đó, có tôn tỉ trật tự, có hiểu hay không?”
“Đường Nhược Tuyết, tôi còn tưởng rằng cô so với bố mẹ và em gái hiểu chuyện hơn, không ngờ tới cô cũng là người chấp mê bất ngộ”
“Diệp Phi là người đàn ông của cô. Chuyện ngày hôm nay, cô cũng không thoát được trách nhiệm quản giáo không nghiêm đâu”