Chương 737:
“Bọn họ đều là diễn viên trong đoàn làm phim, em là mười tám sai, bọn họ chín sai, mười sai, bối phận cao hơn em, sao em từ chối được?”
Đường Kỳ Kỳ cong cong cái miệng nhỏ nhắn: “Anh rể, anh bỏ ra một buổi tối đi cùng em đi, hơn nữa mấy chị em kia rất được nha, không kém như chị em..” Nghe đến câu nói này, vẻ mặt của Diệp Phi dịu dàng đi hai phần, sờ đầu Đường Kỳ Kỳ: “Em đó, đúng là nhóc con nghịch ngợm”
Đường Kỳ Kỳ dám một mình tới Nam Lăng tham gia đóng phim với đoàn làm phim, bao một phòng với mấy diễn viên nữ cơ bản không có nguy hiểm gì.
Cô ấy gọi mình, trên danh nghĩa là đi cùng, thực chất chẳng qua là muốn trấn an mình.
Cuối cùng Diệp Phi cũng gật đầu: “Được, tối nay sẽ đi cùng em đi, nhưng em không được đi quá muộn, phải về trước mười hai giờ.”
Đường Kỳ Kỳ nháy mắt gật đầu liên tục: “Vâng, vâng…”
“Phải rồi, tình hình của chị em thế nào rồi?”
Trên đường đi, Diệp Phi do dự mở miệng: “Ở Long Đô có hợp không?”
“Rất tốt, rất hợp”
Đường Kỳ Kỳ cũng không giấu Diệp Phi: “Hơn nữa dường như còn thay đổi như một người khác, không những tác phong mạnh mấế, thủ đoạn còn tàn nhãn”
“Mấy ngày ngắn ngủi không chỉ nắm trong tay mười ba chỉ, còn tập trung được quyền hành kinh tế vào tay”
“Đến mẹ em còn hơi sợ chị ấy rồi, không dám tùy tiện la lối om sòm ở nhà nữa, cùng lắm là than thở cái gì mà con gái bất hiếu, sói mắt trắng linh tinh thôi.”
“Bây giờ chị ấy mới là nữ vương ở trong nhà.”
“Nhưng mà em không chịu nổi áp lực đó, cho nên nhận bộ phim này rồi đến Nam Lăng”
Cô mỉm cười nghiền ngẫm: “Anh rể, em nghĩ, anh nhanh chóng tái hôn với chị em đi, nếu không em lo cả ngày chị ấy sẽ oán trời oán đất oán không khí”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, tái hôn?
Bây giờ Đường Nhược Tuyết hận không thể chém chết mình, sao có thể tái hôn với mình được chứ?
“Không phải nghĩ đâu, không có hy vọng”
Đường Kỳ Kỳ nghiêng đầu: “Em cảm thấy, trong lòng chị ấy vẫn có anh, nếu không sẽ không hận anh như vậy”
Diệp Phi mỉm cười: “Hận anh còn yêu anh được sao?
Em đừng nghĩ nhiều nữa”
Trong lúc nói chuyện, Đường Kỳ Kỳ kéo Diệp Phi tới quán bar Marco Polo.
Quán bar này tập trung rất nhiều người nước ngoài, có thể gặp được rất nhiều bóng dáng của người da trắng, người da đen, một đám người cao to bưng chai rượu lên điên cuồng uống.
Đường Kỳ Kỳ vừa vào, cô số ánh mắt lập tức nhìn qua đây.
Bọn họ không che dấu sự nóng bỏng trong ánh mắt, cho dù là dáng người hay khí chất thì tối nay Đường Kỳ Kỳ trang điểm xinh đẹp đều bỏ xa mấy người phụ nữ ở đây mấy con phố.
“Anh không thích nơi này lắm, cảm giác tính xâm lược quá mạnh”
Cảm nhận được vô số ánh mắt cháy bỏng, Đường Kỳ Kỳ kéo khóe miệng nói: “Nhưng mấy người bạn nữ của em thích, nói là nơi này có mùi vị đàn ông.”
Một câu của Diệp Phi vừa đến bên miệng lại thu trở về: “Sau này em ít qua lại với mấy cô ấy thôi, em làm tốt việc của mình là được rồi”
Đường Kỳ Kỳ cười hề hề: “Em biết rồi, anh rể đi, bọn họ ở bàn số tám…” “Bốp…’ Đường Kỳ Kỳ vừa mới kéo Diệp Phi đi tới bàn số tám thì nghe thấy tiếng động chuyền ra từ cái ghế dài.
Tiếp sau đó, một người da trắng mập mạp ai ôi lăn ra, chật vật không chịu nổi ngã vào bên chân Diệp Phi và Đường Kỳ Kỳ.
Không đợi Diệp Phi và Đường Kỳ Kỳ kịp phản ứng, ghế dài lại có mấy người đàn ông trẻ tuổi xông ra, tay đấm chân đá với tên mập da trắng.
Một tên tóc húi cua trong đó còng cầm bình rượu đập xuống.
Nháy mắt đầu đối phương nở hoa, đổ máu không ngừng.