Chương 739:
Không cố ý gây bất hòa cũng không làm ra vẻ nhiệt tình.
Diệp Phi mỉm cười không quan tâm, nhìn bọn họ tự nghĩ tự vui.
“Phải rồi, Thi Viện, Đường Kỳ Kỳ lo Diệp Phi không vui, vội chuyển chủ đề: “Tên mập đó sao lại bị mọi người đánh hội đồng vậy?”
Vừa nãy có chuyện gì vậy?”
“Hắn ta á, một tên vô dụng, uống sau rồi nói năng đùa giỡn Bối Lạp, còn muốn dẫn cô ấy về nhà”
Triệu Khôn nghe vậy thì hăng hái, trâu bò hò hét giải thích: “Tôi đạp luôn cho hắn một phát, mẹ nó, động vào bạn gái tôi, quản hắn làm gì?”
Trần Bối Lạp cũng ngẩng cổ dậy: “Đúng đấy, người thì phì ngấy còn muốn chạm vào tôi?
Còn có hai cái bạt tai.”
Nói đến chuyện vừa rồi đánh tên mập hăng máu, đám người Triệu Khôn hưng phấn như đánh tiết gà”
Ánh mắt Diệp Phi hơi do dự: “Tên mập đấy không đơn giản, tôi nghĩ tốt nhất là mọi người hãy rời khỏi đây trước đi, đổi chỗ khác”
“Không đơn giản?
Sao lại không đơn giản?”
Triệu Khôn cười nhạt: “Chẳng phải chỉ là một tên mập da trắng thôi sao, thể hình hơi to lớn, có gì đáng sợ chứ, tôi dùng một tay cũng đánh được mười tên.”
“Diệp Phi, bây giờ không phải là một trăm năm trước, thấy người nước ngoài không phải quỳ xuống gọi ông nội nữa”
Trần Bối Lạp vẻ mặt khinh thường: “Anh muốn học thì đứng lên…” “Nhưng cũng phải, một bác sĩ chân đất tới từ một nơi nhỏ bé, nhìn thấy người nước ngoài khó tránh khỏi sợ hãi”
Cô ta không lưu tình chút nào châm chọc Diệp Phi, thấy Diệp Phi và Đường Kỳ Kỳ quá thân mật, người chị em là cô đây hơi khó chịu.
Kỳ Kỳ là một đại mỹ nữ như vậy, đàn ông qua lại với cô ấy không phải là phú nhị đại thì cũng phải là ngôi sao tuyến hai tuyến ba, một cái bác sĩ nhà quê sao mà hợp được.
Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, làm cho Trần Bối Lạp cảm thấy cấp bậc trong cái vòng này thấp đi rồi.
Mọi người nghe vậy thì cười vang một trận, bọn họ đều cho rằng Diệp Phi sợ người nước ngoài.
Đường Kỳ Kỳ muốn nổi nóng lại bị Diệp Phi giữ tay lại, ý bảo cô không cần làm gắt.
Vương Thi Viện vẫn duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng như cũ, không có nói phụ họa, nhưng vẻ mặt lại hiện ra thất vọng.
Sự thất vọng này không chỉ vì Diệp Phi sợ người nước ngoài mà còn bởi vì anh bị người ta cười nhạo mà không dám phản bác. Người đàn ông này quá hèn nhát rồi.
Diệp Phi và Đường Kỳ Kỳ không hợp.
Ngón tay Vương Thi Viện nhẹ nhẹ ma sát chén rượu vang đỏ, dưới ánh đèn móng tay màu đỏ rất trêu ghẹo người, cũng giống như bản thân cô kiêu ngạo và lạnh nhạt.
“Tôi không ngại mọi người cười tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, tên mập đó chắc hẳn có lai lịch”
Diệp Phi liếc mắt nhìn đám người Triệu Khôn nói: “Tốt nhất là mọi người nên đổi một chỗ khác…”
“Được rồi, đừng nói nữa, cậu sợ người nước ngoài cũng đừng nghĩ chúng tôi như vậy”
Trần Bối Lạp bực mình bĩu môi: “Anh sợ hắn ta trả thù thì một mình anh cút đi đi. Chúng tôi không muốn làm bạn với người nhát gan như anh.”
Triệu Khôn lại tay không đánh gấy một cái nắp chai rượu: “Đã thấy chưa?”
Đây là gì?
Đây là sức mạnh, mười tên mập thì tôi cũng làm như vậy”
Đám người Trần Bối Lạp không ngừng vỗ tay, kêu to Triệu Khôn uy vũ.
Diệp Phi không quan tâm bọn họ nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này: “Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi”
Đường Kỳ Kỳ không do dự tí nào đứng lên với Diệp Phi.
Vương Thi Viện lại lắc đầu lần nữa. Đúng là bác sĩ nhà quê chưa gặp các mặt của xã hội, càng không biết sức mạnh trong cái vòng này của bọn họ, còn cả thân phận của cô nữa.