Chương 763:
Lý Mạt Mạt cũng kinh ngạc không thôi.
Hai người vậy mà thực sự đến đây rôi… thực sự đến rồi, thật không thể tin nổi. Diệp Phi thực sự chỉ cần một cú điện thoại liền gọi được hai người họ tới đây, thậm chí còn chưa cần bàn bạc cái gì đã đáp ứng ký hợp đồng luôn rồi!
Để cho Lý Mạt Mạt không tin được nhất là cả Trân Sơ Nhiên lẫn Tô Như Hoa đều có vẻ rất kính nể Diệp Phi.
Đúng, là kính nể.
Dường như Diệp Phi có gì đó mà họ không thể không tôn trọng.
Vương Tông Nguyên kĩnh hãi nhìn tình cảnh trước mắt: “Điều này làm sao có thể chứ?”
Mấy nhân viên nữ cảm thấy mặt mình dần nóng lên, như bị ăn tát vậy. Quả thật, có phản dame này của Diệp Phi làm người †a không ngờ tới, không kịp đề phòng, một cú tát trả vang dội.
“Tới rất đúng lúc”
Diệp Phi đứng dậy từ bàn uống nước ở góc phòng, sau đó mang hai bản hợp đồng tới trước mặt hai người: “Mấy sản phẩm của tập đoàn Như Ý vẫn tính khá ổn, hợp đồng cứ ký tiếp đi”
Thái độ như vậy với khách hàng sao?
Đám người Lý Mạt Mạt kinh hãi không thôi, thái độ đã không khiêm nhường, nhiệt tình gì thì thôi, bây giờ lại còn như ra lệnh như vậy…
Càng khiến mấy người kinh hãi hơn chính là Tô Như Họa và Trần Sơ Nhiên không vì thế mà phản cảm, thậm chí còn hơi mỉm cười nhận lấy hai bản hợp đồng rồi lập tức ký xuống.
Cho dù hai người vẫn chưa hiểu tường tận về Diệp Phi nhưng người này là người khiến cho loại người kiêu ngạo như Chu Tĩnh Nhi phải hạ mình nấu một bữa cơm cũng đủ cho hai người biết rõ, Diệp Phi này nhất định phải kết giao thành bạn, ít nhất không thể thành thù.
Tống Hồng Nhan còn có thể vì tình yêu mà mù quáng yêu một thiếu niên nghèo khó nhưng loại người như Chu Tĩnh Nhi cũng phải hạ mình thì “thiếu niên nghèo” này nhất định không đơn giản.
Cho nên, hai bản hợp đồng này hai người các cô không chút do dự mà ký xuống, thậm chí còn có hơi vui vẻ.
Diệp Phi mỉm cười rồi giơ tay bắt tay cùng hai người: “Cảm ơn hai vị”
“Đây là vinh hạnh của chúng tôi.”
Tô Như Hoa và Trần Sơ Nhiên cũng cười bắt tay với Diệp Phi: “Hợp tác vui vẻ”
Tô Như Họa còn nhân lúc không ai để ý, áp sát Diệp Phi và nói nhỏ vào tai anh một câu: “Ba rưỡi chiều, Hồng Nhan sẽ ở trên Công viên chủ đề Giang Thượng đợi anh…”
Ba giờ chiều, cách công viên chủ đề Giang Thượng năm cây số, dọc theo đại lộ ven sông.
Một chiếc BMW màu trắng đang lái trên đường, thỉnh thoảng thì chuyển làn, rồi thỉnh thoảng lại vượt lên, trông có vẻ rất vội vã.
Ở ghế lái phụ, một phụ nữ trẻ mặc váy áo dài, đi tất đen.
Cô ta vừa ôm chặt khẩu súng, vừa nhìn lại chiếc xe phía sau lưng.
Nhìn lại sau lưng không thấy gì, cô ta quay mặt sang chỗ khác nhìn Tống Hồng Nhan đang nheo nheo mắt: “Cô Nhan, sao cô phải chạy ra ngoài như vậy?”
“Bị quản gia Triệu phát hiện, chúng ta chắc sẽ gặp rắc rối lớn”
“Dù bây giờ chúng ta ra ngoài rất khó, nhưng có đồ ăn thức uống còn có cả sân bãi, thì sao lại bất chấp rủi ro mà chạy ra ngoài”.
“Không phải tôi nói cô rồi sao, cả dòng họ đang điều tra chuyện viên thuốc của bà chủ, cô cũng là nghi can chính đấy, cô chạy ra ngoài như thế này thật sự không thích hợp đâu”
“Nếu như tôi biết cô muốn chạy trốn, thì thế nào tôi cũng sẽ không điên khùng mà theo cô đâu.”
“Cô Nhan, nhân lúc quản gia Triệu chưa phát hiện, chúng ta trở về đi?”
“Nếu không một khi quản gia Triệu nổi giận, thì chúng ta sẽ toi mất.”
Người phụ nữ trẻ liên tục khuyên nhủ Tống Hồng Nhan, giọng điệu luôn tỏ vẻ than thở, như thể hành vi này đã làm hại cô ta vậy.
Người phụ nữ đó là Tống Phi Yến, người mà Tống Hồng Nhan đã tốn rất nhiều công sức cử đi đào tạo ở nước ngoài, cô ta đã từng bảo vệ Diệp Phi và Vũ Bảo.
Chỉ bị Vũ Bảo đánh cho tơi bời, sau này quay lại bảo vệ cho Tống Hồng Nhan, cũng coi như là bạn thân của Tống Hồng Nhan nhưng lúc này lại tỏ ra không nể nang gì cả.