Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 823



CHương 823:

 

Diệp Phi cầm bút ký vào hợp đồng, cũng cất thẻ ngân hàng vào chỉ phiếu đi.

 

Anh nhìn ra được, Tống Vạn Tam muốn mượn cơ hội này rút ngắn quan hệ với mình, dù sao cái danh thần y của mình cũng giúp ông ta rất nhiều.

 

Cho nên Diệp Phi cũng không muốn lộ ra vẻ khó gần.

 

“Đây là phương pháp điều chế Thất tinh Tục mệnh đan”

 

Diệp Phi viết ra một phương thuốc đưa cho Tống Vạn Tam: “Có điều, tiền này tôi không lấy, xem như quà gặp mặt với ông Tống”

 

“Ha ha ha, cậu hào phóng như vậy, tôi cũng không khách sáo làm gì…”

 

Tống Vạn Tam rất vui vẻ, vỗ bả vai Diệp Phi, cười nói: “Phương thuốc này, tôi coi như là lễ hỏi cho Hồng Nhan”

 

Tống Hồng Nhan thẹn thùng hô: “Ông ngoại, ông nói bậy bạ gì đó…

 

Mẹ Tống thấy thế cũng cười ha hả.

 

Ngay khi Diệp Phi đang thấy khó xử, điện thoại của Chu Trường Sinh vang lên, ông khẽ nhíu mày, sau một lát, mặt biến sắc: “Cái gì?”

 

Tình hình của người bị trúng độc ngày hôm qua trở nên nghiêm trọng hơn?”

 

“Được, tôi lập tức qua ngay.

 

Diệp Phi đi theo: “Ông Chu, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Đám người bị trúng độc tối qua, Chu Tĩnh Nhi đang định cho uống thuốc, kết quả lại bị ngăn trở”

 

Chu Trường Sinh nói lời tạm biệt với Tống Vạn Tam: “Tình hình bây giờ nghiêm trọng, tôi nhất định phải tới xem xem”

 

“Tôi đi chung với ông”

 

Diệp Phi cầm khăn giấy lau qua miệng: “Có điều ai ngăn Chu Tĩnh Nhi cho họ uống thuốc?”

 

“Trịnh Thịnh Trang”

 

Ánh mắt Chu Trường Sinh trở nên lạnh lẽo: “Nhà họ Trịnh đang muốn đâm cho tôi một dao mà…”

 

Khi Diệp Phi vội vã đến Bệnh viện Kiểm soát Dịch bệnh Nam Lăng cùng với Chu Trường Sinh, cả hành lang của bệnh viện đã trở nên lộn xộn.

 

Gần một trăm người bị ngộ độc, bao gồm bồi bàn, thực khách, cảnh sát và nhân viên y tế. Đây chắc chắn là một sự cố lớn.

 

Tất cả các nhân viên y tế đã hủy bỏ kỳ nghỉ của họ, tất cả các thành viên quan trọng của hệ thống chăm sóc y tế Nam Lăng đều đến.

 

Hàng chục chuyên gia phòng chống dịch bệnh cũng đến để bàn luận đưa ra ý kiến, nhưng nỗ lực của mọi người đều vô ích.

 

Không một triệu chứng nào của bệnh nhân ngộ độc thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng hơn.

 

May mắn thay, những người này đều bị trúng độc, không phải người mà Hắc U trực tiếp xử lý, nếu không họ đã chết từ lâu rồi.

 

Dù là vậy, hàng chục bệnh nhân cũng đã rơi vào trạng thái bị sốc.

 

Tất nhiên, những công dân bình thường không biết tất cả những điều này.

 

Để tránh hoảng sợ, tin tức đã bị chặn từ sáng sớm, nhưng khi bước vào bệnh viện kiểm soát dịch bệnh, vẫn cảm thấy căng thẳng không thể giải thích.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

“Không phải tất cả họ đều được biết đến là chuyên gia y tế và Hoa Đà trong giới y khoa sao?”

 

Tại sao thậm chí không thể kiểm tra ra bất kỳ chất độc nào?

 

“Gần trăm người càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không nghĩ ra kế sách, tất cả đều sẽ chết.”

 

“Bọn họ đều là con dân của Nam Lăng, nếu bởi vì sự vô năng của các người mà chết, trong lòng các người không thấy xấu hổ sao?”

 

Khi Diệp Phi đi theo Chu Trường Sinh đến sảnh phòng quan sát, một phụ nữ mặc đồng phục đã khiển trách hàng chục chuyên gia y tế.

 

Người phụ nữ mặc đồng phục khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, xinh đẹp nhưng giữa hai lông mày điệu đà lại mang đến cho người ta một loại kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.