Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 847



Chương 847:

 

Nụ cười trên mặt Lý Đại Dũng cứng lại: “Diệp Phi à, đừng nói nữa, càng nói càng thái quá, cháu thực tế một chút đi. Chú Dũng không thích những món đồ hoa mỹ”

 

Ông ta nghĩ mình không nên khích lệ Diệp Phi, nếu không cẩn thận sẽ thổi anh bay mất.

 

Liễu Nguyệt Linh hừ một tiếng:. “Nếu cậu có thể mời Hoa Thanh Phong khám bệnh cho chú Dũng cậu, thì tôi sẽ ăn hết mấy mảnh vỡ này..”

 

“Két”

 

Đúng lúc này một chiếc xe Lincoln lái đến, cửa xe mở ra, một cô gái có dáng người cao gầy trong chiếc váy nghiêm túc bước xuống xe.

 

Liễu Nguyệt Linh kêu lên theo bản năng: “Thư ký Mễ”

 

Bà ta nhận ra cô gái này, cô ta chính là thư ký của Hoa Thanh Phong.

 

Thư ký Mễ phớt lờ Liễu Nguyệt Linh, sau khi liếc mắt nhìn mọi người, cô ta mới chạy tới chỗ của Diệp Phi rồi cung kính nói: “Thần y Diệp, ông Hoa bảo tôi đến đón anh…” Liễu Nguyệt Linh và những người khác đều đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

 

Gặp được Hoa Thanh Phong, cả nhà Lý Đại Dũng đều mơ mơ màng màng, dù thế nào cũng không ngờ tới Diệp Phi thật sự quen biết Hoa Thanh Phong.

 

Phải biết rằng bọn họ đã hẹn trước mấy chục lần nhưng đều bị từ chối, mà Diệp Phi lại được người của Hoa Thanh Phong đích thân phái đến đón.

 

Thậm chí Hoa Thanh Phong còn thật sự mở yến tiệc tiếp đón Diệp Phi.

 

Trên đường Liễu Nguyệt Linh vẫn luôn cho rằng chuyện này là không thể nào.

 

Diệp Phi báo cho Hoa Thanh Phong biết việc đưa cả nhà Lý Đại Dũng đến, Hoa Thanh Phong cũng không nhăn nhó gì cả, càng không hỏi đến lý do tại sao Diệp Phi không chữa bệnh cho Lý Đại Dũng.

 

Ông ta cười sảng khoái vài tiếng sau đó thoải mái khám và chữa bệnh cho Lý Đại Dũng.

 

Sau khi châm cứu xong, bệnh đau đầu của Lý Đại Dũng đã nhanh chóng giảm đi một nửa, Hoa Thanh Phong lại kê một đơn thuốc để Lý Đại Dũng có thể từ từ bồi bổ hồi phục sức khỏe.

 

Sau khi khám bệnh xong, cả nhà Lý Đại Dũng vốn muốn ra về nhưng mà Hoa Thanh Phong lại mời bọn họ ở lại cùng dùng cơm, sự kiên trì và thân thiết này khiến cho cả nhà Lý Đại Dũng cảm thấy ngơ ngẩn.

 

Bọn họ chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

 

Sau khi ăn cơm xong, Lý Đại Dũng len lén đi thanh toán sau đó thì dẫn vợ con đi về, ông ta biết điều hơn Liễu Nguyệt Linh, biết là Hoa Thanh Phong có chuyện muốn nói với Diệp Phi.

 

Tuy là Lý Đại Dũng cũng không biết Diệp Phi quen biết và thân thiết với Hoa Thanh Phong như vậy từ bao giờ, nhưng mà biết là cả nhà mình cứ ở đó mãi cũng không hay.

 

“Em trai Diệp, đây là giấy tờ của Thanh Phong Đường!”

 

Sau khi cả nhà Lý Đại Dũng ra về, Hoa Thanh Phong nhẹ nhàng vẫy tay, thư ký Mễ lập tức đưa một phần hợp đồng đến.

 

Hoa Thanh Phong liếm ngón tay một cái: “Mặc dù ông già này không được xem là cao thượng, nhưng mà một lời hứa đáng giá ngàn vàng, chuyện chữa bệnh cho ông cụ Tống, là tôi đã xem thường cậu, tôi nhận thua”

 

“Đây chính là tiền cược lúc đó giữa chúng ta, xin chú em hãy nhận lấy”

 

Ông ta rất sảng khoái đẩy hợp đồng đến trước mặt Diệp Phi.

 

“Lão Hoa, không thể được”

 

Diệp Phi vội vàng đưa tay ra từ chối: “Chuyện suýt chút nữa ông cụ Tống đã mất mạng, chỉ là tôi nghe theo sự sắp xếp của ông ấy, không liên quan gì đến y thuật của ngài, ‘Tam Tài Thông U’ của ngài cũng rất có tác dụng”

 

“Theo lý mà nói, hẳn là tôi phải là người thua mới đúng, dù sao kim châm thứ chín của ông dù có sai sót nhỏ nhưng cũng không khiến cho ông cụ Tống mất mạng”

 

Lúc đó vì để đóng kịch cho giống thật nên Diệp Phi mới đồng ý đánh cược với Hoa Thanh Phong, bây giờ mọi chuyện cũng đã được giải quyết, sao anh có thể lấy phòng khám bệnh của người ta được.

 

“Tất nhiên là tôi biết là mọi người lừa tôi, nhưng mà đúng là kim thứ chín đó do tôi tự phỏng đoán, cũng là một sai lâm”

 

Hoa Thanh Phong cảm thán một tiếng: “Nó không làm ông cụ Tống đi đời là vì ông cụ Tống đã sớm có sự chuẩn bị, cơ thể đã không còn bị bệnh nữa, nếu là người khác thì dưới một châm đó của tôi thì người bệnh có lẽ thật sự đã mất mạng”

 

“Mấy ngày nay tôi đã thử nghiệm châm kim lâm sàng nhiều lần, mức độ rủi ro của kim thứ chín không hề nhỏ đâu”

 

Hoa Thanh Phong vô cùng yêu thích Diệp Phi: “Vậy nên cậu vừa liếc mắt đã nhận ra được châm pháp của tôi còn thiếu sót, không chỉ nói rõ rằng y thuật của cậu giỏi hơn tôi gấp mấy chục lần, cũng nói lên tôi thật sự đã thua trong vụ đánh cược với cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.