Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 882



Chương 882:

Anh lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

Đường Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm không giống nói giỡn trên mặt Diệp Phi.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, muốn phát hiện manh mối gì đó nhưng lại không thấy gì khả nghi.

Cô khẽ nhíu mày trả lời: “Bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi, cho dù Trịnh Tuấn Khanh hận anh cũng không nên ra tay ở bên ngoài như vậy, chuyện này sẽ làm anh ta gặp một đống phiền phức”

Huống chỉ trong xe còn có người của Đường Môn là cô đây.

“Tức giận công tâm, khó tránh khỏi chó cùng dứt giậu”

Khóe miệng Diệp Phi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: “Dù sao anh ta cũng mất 350 ngàn tỷ, còn không lấy được núi Vân Đỉnh nữa, dù là nhà họ Trịnh hay Huyết Y Môn đều sẽ tạo cho anh ta áp lực rất lớn”

“Đương nhiên anh ta chỉ biết nhằm vào anh thôi, sẽ không ra tay với em đâu.”

Mặc kệ Đường Nhược Tuyết có địa vị hèn mọn ra sao ở Đường Môn, trước sau gì thì cô cũng là người đứng đầu của chi thứ mười ba, nếu Trịnh Tuấn Khanh giết chết cô, vậy Đường Môn sẽ khai chiến với nhà họ Trịnh.

Môi đỏ Đường Nhược Tuyết căn chặt: “Vậy làm sao bây giờ? Có muốn báo cảnh sát không? Hay là em gọi vệ sĩ tới nhé?”

“Không cần”

Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh có thể đối phó được”

Trong khi khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dần trầm xuống, xe chậm rãi giảm tốc độ.

Những xe phía trước xếp thành hàng dài.

Mà cách đó không xa, mười mấy người đàn ông mặc đồng phục kiểm tra từng chiếc xe một.

Trong tay vài người còn dắt theo chó nghiệp vụ có thể phân biệt độc phấn và súng ống đạn dược đi xung quanh xe.

Nheo mắt, Diệp Phi nổi lên vài tia lạnh lùng: “Muốn ra tay tàn nhãn sao.”

Đường Nhược Tuyết căng thẳng: “Bọn họ sẽ làm gì?”

“Không có gì, mở máy ghi âm trên xe, mở điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình”

Diệp Phi thấp giọng nói một câu: “Nhưng phải giấu kín”

Đường Nhược Tuyết gật đầu.

Hai phút sau, một người đàn ông mũi ưng đi tới, khuôn mặt âm trầm ấn vào túi súng.

Diệp Phi đẩy cửa xuống xe, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cảnh sát, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Mũi ưng không đáp lại, rất không kiên nhẫn bảo Diệp Phi lấy giấy chứng nhận để kiểm tra.

Lúc này, có một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát dắt chó nghiệp vụ đi tới.

Diệp Phi hơi nheo mắt: “Con chó này thật đúng là đáng yêu!”

Người đàn ông mũi ưng đưa giấy chứng nhận lại cho Diệp.

Phi, cũng không có nói thêm gì, chỉ nói mở cốp xe ra.

Sau khi mở cốp xe ra, anh ta nói nữ cảnh sát dắt chó đi kiểm tra.

Mà anh ta lại hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Phi: “Đưa tay ra cho tôi xem một cái Diệp Phi cười vươn tay ra.

Mũi ưng mang bao tay bắt lấy tay Diệp Phi.

Giữa bao tay có một lớp keo giấy, lúc ngón tay nắm lấy sẽ để lại vân tay.

“Rầm!” Ngay lúc đối phương muốn nắm lấy ngón tay, Diệp Phi đột nhiên đánh một cái vào đầu anh ta đấm đau đớn.

“Rầm!” Một đấm này trực tiếp đánh dập mũi người đàn ông mũi ưng.

Anh ta phun ra một ngụm máu sau đó mềm oặt ngã xuống mặt đất.

Giây tiếp theo, cơ thể Diệp Phi giống như tia chớp lập tức đá bay người phụ nữ mặc đồng phục đang kiểm tra cốp xe.

Sau đó anh xoay người, một chân đá con chó nghiệp vụ đang nhào lên.

“Anh làm gì thế?”

Người kiểm tra còn lại phản ứng tương đối nhanh chóng.

Gần như sau khi Diệp Phi quật ngã hai người, mười mấy người xung quanh gầm rú xông lên.

Súng lục đồng thời giơ lên nhắm ngay người Diệp Phi.

Trong miệng bọn họ vẫn không ngừng phát ra tiếng thét muốn Diệp Phi giơ tay lên, cho đến khi Đường Nhược Tuyết chui ra khỏi xe tiết lộ thân phận mới dịu đốc công ty Đường thị, Đường Nhược Tuyết: Cô xuống xe rồi nói: “Các người tốt nhất nên thu súng lại đi, miễn khi cướp cò lại phải chịu hậu quả nghiêm trọng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.