Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 888



Chương 888:

Nhìn trên mặt đất toàn là người chết và người bị thương, trong lòng Lăng Thiên Thủy đau như dao cắt: “Diệp Phi, lăn ra đây, lăn ra đây!”

Dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ rằng, Diệp Phi lại âm hiểm đến mức này, Thanh Lang giết anh không thành, anh bèn dùng Thanh Lang để dụ cô ta, thậm chí còn dùng bột để làm thuốc nổ, giết chết đàn em của cô ta.

Vừa rồi nếu như ông già kia không ra tay kịp thời, thì có lẽ lúc này nếu không chết, có lẽ cô ta cũng đã bị mất một lớp da rồi.

Quá độc ác.

Không biết xấu hổ.

Lăng Thiên Thủy lấy súng ra chĩa ra bốn phía, gầm lên: “Diệp Phi, lăn ra đây!”

“Ra đây!”

Nhưng không thấy Diệp Phi đáp lại.

Chỉ có tiếng rên thê thảm của bọn đàn em trả lời cô ta.

“Đoàng đoàng đoàng!” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của bọn họ, Lăng Thiên Thủy đưa tay bắn một loạt, năm sáu đàn em bị cô ta bắn chết ngay lập tức.

“Rút lui!” Trên mặt ông già kia cũng toàn tro bụi, cũng vô cùng phãn nộ với Diệp Phi.

Ở bên ngoài, từ vết máu dưới đất ông ta phân tích được rằng nếu nói Diệp Phi bị thương thì hơi kỳ lạ, nên đã xông tới muốn nói cho Lăng Thiên Thủy biết, nhưng khi cảm nhận được lớp bụi kia thì ông ta lập ý thức được nguy hiểm cận kề.

Diệp Phi tạo ra bẫy bụi nổ.

Bụi nổ, là đám mây bụi được hình thành bằng cách trộn bụi với không khí trong một không gian hẹp, dưới tác động của một nguồn dẫn lửa, hỗn hợp đó sẽ nhanh chóng bốc cháy.

Một cái bãy đơn giản, nhưng sức sát thương cực lớn.

Ông già dùng tốc độ nhanh nhất để cảnh báo, nhưng tiếc là vẫn chậm mất, chỉ kịp cứu Lăng Thiên Thủy, mấy chục tên đàn em còn lại, toàn bộ đều sập bẫy.

Chỉ là ông ta không bị sự hận thù làm lu mờ đầu óc, nhanh chóng dắt Lăng Thiên Thủy rời khỏi căn biệt thự.

Sau đó cùng với bảy tám tên vệ sĩ đứng ngoài leo lên xe rời đi.

Lăng Thiên Thủy rất không cam lòng, hận không thể bắt Diệp Phi để chém anh thành muôn mảnh.

Nhưng cô ta cũng hiểu rằng, sắc trời đã tối, Diệp Phi đã có chuẩn bị, nếu cô ta không rời đi thì rất dễ mất mạng.

Vừa rồi, mảnh thủy tinh vỡ kia, chắc chắn là dùng để lấy mạng cô ta.

Lăng Thiên Thủy điên cuồng gào lên: “Diệp Phi, tao nhất định phải giết mày, giết mày…”

“Chậc chậc, bà cụ non này đúng là mạng lớn, nổ như thế mà cô ta không chết”

Cách đó không xa, trên một quả đồi, Thẩm Đông Tinh vừa cầm kính viễn vọng nhìn xuống, vừa lộ ra vẻ tiếc nuối: “Sớm biết thế thì đã vung thêm mấy bao bột mì nữa ở phòng khách rồi”

“Cô ta không chết đúng là đáng tiếc, chẳng qua diện tích phòng khách khá lớn, sức sát thương không mạnh bằng ở phòng ăn”

Bên cạnh anh ta, Diệp Phi đang chắp hai tay sau lưng, nói: “Được rồi, mấy chục tên đàn em tinh nhuệ bị thương, coi như cũng chặt bớt một phần tay của cô ta”

“Anh Phàm, sao chúng ta không phục kích một lần luôn?”

Trong mắt tdt lóe lên ánh sáng hưng phấn: “Trực tiếp ra tay, giữ Lăng Thiên Thủy lại?”

“Trong tay cô ta có súng, cũng còn bảy tám tên vệ sĩ, ông già bên cạnh cô ta cũng không đơn giản”

Diệp Phi lắc đầu: “Nếu phục kích thì sẽ là một trận chiến ác liệt, sẽ mất không ít anh em, vẫn nên để cô ta đi thôi”

Chủ yếu là, anh kiêng dè ông già kia hơn, nhìn chậm chạp nhưng phản ứng với nguy hiểm rất nhanh, rõ ràng ông ta là một nhân vật khó giải quyết.

Thẩm Đông Tinh không nói nhiều, lại nói tiếp: “Anh Phàm, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

“Rèn sắt khi còn nóng”

Diệp Phi nhìn Thanh Lang mặt xám như tro ngồi sau lưng mình cười nói: “Có phải ông vừa mới nói, Thiên Lang sẽ thành lập một bệnh viện dùng để rửa tiền phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.