Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 984



Chương 984:

Kiếm bay như chớp, bay thẳng vào Diệp Phi! Tròng mắt Diệp Phi co rụt lại, hai tay anh đột nhiên chụm vào nhau, giơ hai ngón tay, kiếm Ngư Tràng chém về phía trước một cái.

“Đoang!” Lại một tiếng nổ ầm trời.

Ngay sau đó, một sức mạnh vô cùng kinh khủng đột nhiên ập vào mặt Diệp Phi.

Trong nháy mắt, Diệp Phi ngã bay ra sau, đập vào cột Võ Minh ngã bịch một cái xuống đất.

“Phụt!” Yết hầu Diệp Phi toàn máu, cuối cùng không chế được, phun ra một ngụm máu tươi.

Vương Đông Sơn và Tiết Như Ý sợ chết khiếp.

Năng lực của Diệp Phi họ đã sớm được chứng kiến, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, nhưng không ngờ gặp Miyamoto Takumamori, mười chiêu cũng không cầm cự được.

Chẳng lẽ Miyamoto Takumamori thật sự là mạnh như vậy”

Nhìn thấy Diệp Phi bị thương, mấy người Tiết Như Ý vội tiến lên nâng dậy: “Hội trưởng Diệp!”

Độc Cô Thương yên lặng không một tiếng động bước lên một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Miyamoto.

Takumamori.

Anh ta biết bản thân cũng đánh không lại, nhưng cho dù thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ Diệp Phi.

Mộ Dung Tam Thiên và cô gái mắt hạnh lại vui sướng khi người khác gặp họa, nếu họ cũng là con cháu liên đoàn võ thuật chắc họ cũng phải kêu lên một tiếng.

“Tôi không sao!”

Diệp Phi ngăn họ lại, nửa quỳ trên đất ho khan.

Đây là lần đầu tiên từ khi xuất đạo tới nay, anh bị người ta đánh không ngóc đầu lên được như này, nhưng khuôn mặt Diệp Phi không hề uể oải và đau đớn, càng không đến mức mất hết hy vọng không gượng dậy nổi.

Làm ở rể một năm, còn sỉ nhục gì chưa từng trải qua”

Kẻ hèn thất bại thì sao chứ”

Diệp Phi khó khăn thở từng hơi một, niệm khẩu quyết vận chuyển “Thái Cực kinh”, hy vọng có thể khôi phục được chút sức lực.

Nhưng không vận chuyển còn đỡ, vừa chuyển, Diệp Phi đột nhiên thấy toàn thân đau nhức không ngừng, sau đó, cơ thể xuất hiện biến hóa dị thường.

Mạch máu không chịu khống chế nóng lên, quanh thân cũng nóng rực, Diệp Phi cảm giác tế bào toàn thân đều đang chạy loạn.

Chúng kết bè kết đội chạy như điên trong cơ thể.

Xương cốt cũng kêu răng rắc.

Máu càng không ngừng đưa lên cổ, rất nhiều lần muốn nôn ra máu.

“Diệp Phi, hôm nay tôi không giết cậu”

Nhìn thấy gương mặt Diệp Phi không ngừng thay đổi, lúc trắng lúc đỏ, chắc chắn bị nội thương rất nặng, vẻ mặt Miyamoto Takumamori miệt thị: “Bởi vì bây giờ giết cậu không vui chút nào, một tuần sau, tôi sẽ diệt cậu trên núi Ngô Đồng trước mặt mặt mọi người.”

“Tôi không chỉ báo thù cho Lăng Thiên Thủy, tôi còn muốn nói cho cả thế giới, giới võ thuật Thần Châu biết, trong mắt, trong tay tôi cậu không chịu nổi một đòn”

“Dù là ai đến, tôi cũng có thể bóp chết dễ như trở bàn tay”

“Cậu đừng nghĩ đến chuyện trốn, Miyamoto Takumamori tôi muốn giết người, ông trời cũng không cản được, chạy không thoát đâu.”

“Tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, ông ta liền xoay người đi khỏi cửa.

Độc Cô Thương và đệ tử của liên đoàn võ thuật muốn ngăn cản, lại bị Tiết Như Ý lạnh giọng quát bảo dừng lại: “Đừng cản, để ông ta đi”

Trong lòng Tiết Như Ý rất rõ, mọi người không thể đối đầu trực diện với Miyamoto Takumamori được, hơn nữa Độc Cô Thương ra tay cũng không có phần thắng, ngược lại sẽ khiến ông ta diệt hết toàn bộ.

Đệ tử của liên đoàn võ thuật chỉ có thể cắn răng nhường đường, gương mặt nghẹn khuất.

Đồng thời, họ cũng rất uể oải.

Địa bàn nhà mình mà lại bị kẻ địch ra vào như chỗ không người, chỉ sợ sau này liên đoàn võ thuật Nam Lăng sẽ thành trò cười.

“Diệp Phi, nhớ kỹ, bảy ngày sau, ngoan ngoãn đến núi Ngô Đồng chịu chết”

“Đến trễ một giây, tôi sẽ giết mười người, đến trễ một phút, tôi sẽ giết một nghìn người, dám can đảm không tới, tôi sẽ diệt sạch”

Miyamoto Takumamori kiêu ngạo ngang ngược nghênh ngang mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.