Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 988



Chương 988:

Đệ tử Chấp Pháp Đường chỉ lục soát gara, tất nhiên không thấy Diệp Phi, Độc Cô thương và Miêu Phong Lang.

“Nói mau, Diệp Phi ở đâu?”

Cung Tố Cầm bắt lấy Tô Tích Nhi, kiếm đặt trên cổ cô ấy: “Không nói, tao sẽ cho mặt mày thành hoa đấy”

Tô Tích Nhi xinh đẹp như vậy, cô ta đã sớm không vừa mắt.

“Các người thật quá đáng”

Thẩm Đông Tinh rống lên một tiếng: “Anh Phàm cũng là người của liên đoàn võ thuật, sao các người có thể đối xử với anh ấy như vậy? Hơn nữa ngày mai có một trận chiến, chắc chắn anh ấy sẽ xuất hiện”

“Rầm!” Cung Tố Cầm lại dùng một chân đá bay Thẩm Đông Tinh: “Tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải dẫn anh ta trở về, nếu không thấy anh ta thì các người sẽ gặp xui xẻo”

“Diệp Phi, lăn ra đây cho tôi!”

Cô ta vẫn luôn phái người trông coi biệt thự này nên biết Diệp Phi không hề ra ngoài, chắc chắn đang trốn trong góc nào đó.

Cô ta lười tìm kiếm, trực tiếp bắt người tới uy hiếp.

“Không ra có phải không?”

Không nghe câu trả lời, Cung Tố Cầm cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đánh tàn phế Thẩm Đông Tỉnh cho tôi”

Bàn tay cô ta vung lên, mấy đệ tử Chấp Pháp Đường nhanh chóng vây quanh.

Thẩm Đông Tinh muốn đánh trả, một chân khác lập tức đá vào trên người anh ta, anh ta lảo đảo ngã xuống, bị người ta giảm lên.

Tay đấm chân đá.

Trên đầu Thẩm Đông Tinh có thêm mấy vết máu.

Diệp Phi sắp phải chết, Thẩm Đông Tinh cũng là người thứ hai.

Mấy người kia tay đấm chân đá làm Thẩm Đông Tinh không ngừng kêu rên, đầu anh ta chảy đầy máu tươi.

Chung Thiên Sư muốn tiến lên nhưng lại bị bảy tám cao thủ Chấp Pháp Đường nhìn chằm chằm, còn có người lấy kiếm chỉ về phía vợ chồng Diệp Vô Cửu.

“Diệp Phi, tôi cho anh mười giây”

“Nếu mười giây sau mà không xuất hiện thì đừng trách tôi ra tay độc ác vô tình.”

Cung Tố Cầm hét lên về phía sảnh lớn: “Kiếm của tôi không nhận ra con đàn bà và bố mẹ của anh đâu”

Vẫn không có ai đáp lại.

“Được, được lắm, Diệp Phi, anh còn không ra đúng không?”

Cung Tố Cầm bỗng nhiên tàn nhẫn cười: “Được, tôi sẽ chọc đôi mắt của con nhóc này ra, xem anh có thể trốn đến khi nào”

Cô ta không hề sợ Diệp Phi, Mộ Dung Tam Thiên đã nói Diệp Phi bị Miyamoto đánh thành phế nhân, đừng nói cô ta, ngay cả đệ tử bình thường cũng không đánh lại.

Sau khi nói xong, cô ta nâng lên kiếm, chuẩn bị đâm vào mắt Tô Tích Nhi trong tay cô ta.

Tô Tích Nhi hoảng sợ muốn chết, nhưng vẫn cắn miệng không nói.

Cho dù cô chết, cũng sẽ không thét lên làm nhiễu loạn Diệp Phi.

Thẩm Bích Cầm phẫn nộ quát: “Các người không thể làm hại cô ấy!”

Cung Tố Cầm hống hách hừ nói: “Bà đây nếu cứ muốn hại cô ta thì ông trời cũng không giữ nổi”

“Rầm!” Đột nhiên, dưới tầng hầm nổ tung âm ầm một tiếng, một bóng dáng màu trắng bay lên trời.

“Các người sẽ phải chết!”

Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của Diệp Phi giống như giọng một vị thần vang vọng khắp bốn phía…

Trên bầu trời đầy tro bụi, Diệp Phi khoanh tay đứng đó.

Ánh đèn chiếu xuống làm anh thoạt nhìn trông rất góc cạnh, cực kỳ khí thế.

Hai mắt anh nhìn về phía sảnh lớn, sắc bén giống như mũi tên dưới ánh mặt trời.

Sau đó thu lại cảm xúc trong mắt, đôi đồng tử trở nên vô cùng thâm thúy, giống như toàn bộ thế giới này cũng không thể lấp đầy.

Sau sáu ngày mệt nhọc, Diệp Phi cuối cùng cũng đột phá cảnh giới, đột phá Tiểu Thành để đạt tới Đại Thành.

Thẩm Đông Tinh rõ ràng cảm nhận được Diệp Phi đã lột xác, biết lúc này Diệp Phi đang bế quan, có lẽ đã đột phá thành cảnh giới mới rồi.

Hắn vừa vui sướng lại ấm ức: “Anh Phàm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.