Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 139: 139: Bức Tranh Vẽ Tay




Cuộc gặp mặt ngày hôm nay kết thúc với hướng đi tập trung điều tra vào băng nhóm sát thủ mà Nhã Phương đã từng nói đến.
Lý Thế Kiệt ngồi trên chiếc ô tô của mình, lấy điện thoại ra mở hình chụp Trịnh Thu Cúc lúc anh với cô đi bàn chuyện hợp tác làm ăn ở một khu resort.
Khung cảnh nên thơ như làm nền cho nhan sắc xinh đẹp của cô.

Mỗi lần ngắm nhìn cô, lòng anh lại nhói lên một cái vì những gì cô đã phải trải qua.
Dù Trịnh Thu Cúc bỏ đi mà không thèm nói chuyện với anh nữa nhưng cũng có Đoàn Yến Nhi theo cùng, anh cũng yên tâm phần nào.

Không phải luôn nghĩ những tình huống tiêu cực nhưng nếu lỡ như không may xảy ra tình huống xấu thì vẫn có Đoàn Yến Nhi bên cạnh.

Cô sẽ báo cho Nguyễn Thanh Phong, rồi anh ta sẽ báo lại cho Lý Thế Kiệt.

Như vậy còn đỡ hơn những lần cô bỏ đi một mình.
Như đang chìm đắm vào suy nghĩ, chìm đắm trong quang cảnh anh nhớ lại quãng thời gian mình cùng Trịnh Thu Cúc trong khu vườn đủ sắc ở khu resort thì bất chợt bên cạnh truyền đến tiếng cộc cộc.

Lý Thế Kiệt quay đầu, John Davis dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa sổ của anh.
Lý Thế Kiệt hạ cửa sổ xuống.

Anh không nói gì mà nhìn John Davis.

Anh ta hỏi: "Bây giờ cậu định đi đâu vậy?"
"Cậu muốn làm gì?" Lý Thế Kiệt không đáp mà hờ hững hỏi lại.
"À không.

Tôi muốn nhờ cậu chở tôi về trung tâm thôi." John Davis cười cười.

Nhờ vả người ta thì không nên đem theo cái bộ mặt ra lệnh.
"Lên xe đi." Lý Thế Kiệt nâng cửa sổ lên rồi khởi động xe.

Đồng thời thoát khỏi mục thư viện ảnh trên điện thoại rồi ấn tắt màn hình.
John Davis cũng không chần chừ nữa mà vòng nhanh qua đầu xe rồi trèo lên ghế lái phụ.

Anh ta vừa thắt dây an toàn xong chiếc xe đã lăn bánh đi một đoạn.
John Davis định hỏi người bạn thân của mình có cần phải gấp vậy không nhưng khi nhìn sang, mặt Lý Thế Kiệt rất nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước nên anh ta đành nuốt lại những lời đó vào trong lòng.

Anh ta chỉ nghĩ, dù sao mình cũng đang đi nhờ cậu ấy nên tốt nhất không nên ý kiến gì vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi đưa John Davis đến trung tâm ngoại ngữ, Lý Thế Kiệt đánh tay lái đi thẳng vào con đường đại lộ bên ngoài.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào bên trong, hắt lên người Lý Thế Kiệt làm cả con người anh như đang tỏa ra ánh sáng.
Không biết điều gì đã thôi thúc mình.

Nhưng Lý Thế Kiệt vẫn muốn đến thăm Nhã Phương.

Dù mối quan hệ của cả hai nói tốt cũng không tốt, mà nói xấu cũng không xấu.

Anh chỉ muốn cô ấy được sống vui vẻ.

Nhưng như vậy thật sự khó lắm sao?
Chiếc xe chạy trên tuyến đường đại lộ với tốc độ cực nhanh suốt hơn nửa giờ đồng hồ cuối cùng cũng giảm tốc độ, rẽ vào một đoạn đường nhánh.

Chạy thêm một đoạn gần nửa giờ đồng hồ với hai bên đường rợp bóng cây và cỏ cao hơn người, không có nhà dân xung quanh.

Cuối cùng, chiếc ô tô dừng lại trước một cánh cổng lớn.
Một tấm biển hình chữ nhật và phía bên trái bức tường cũng đặt một tảng lớn ghi dòng chữ "Nghĩa trang Thành phố".

Đưa mắt nhìn về phía một ngồi nhà nhỏ chỉ có tầng trệt, người bảo vệ đang cúi đầu đọc một tờ báo giấy mới nhất hôm nay.
Kể từ lúc điện thoại thông minh ngày càng phổ biến ở cả nước, mạng xã hội thịnh hành với nhiều tin tức khác nhau đều gói gọn trên một chiếc điện thoại thì bây giờ rất hiếm có người chịu bỏ một vài nghìn để mua báo giấy.
Đỗ xe bên cạnh khu vực bảo vệ, Lý Thế Kiệt bước xuống, đi thẳng vào trong nghĩa trang theo con đường đất các.

Giờ này dù đã gần trưa nhưng cũng có một vài người đến đây thăm mộ.

Cũng có một số người đây là ngày buồn của họ khi phải đưa người thân xuống đất vào ngày hôm nay và vào giờ này.
Rất nhanh Lý Thế Kiệt đã tìm thấy mộ của Nhã Phương.

Dường như không có ai đến đây chăm sóc.

Cỏ dại đã nhú ra một phần từ xung quanh.

Cô ấy vẫn giữ nét nghiêm nghị, có chút nét cười nhẹ nhìn thẳng vào Lý Thế Kiệt.
Đứng bất động ở đó nhìn hình Nhã Phương trên đó một lúc, không biết có một cảm giác vô hình nào đó thôi thúc khiến Lý Thế Kiệt vô thức quay đầu nhìn về phía con đường mòn.
Phía xa thấp thoáng dáng vẻ của một cặp vợ chồng lớn tuổi ăn mặc sang trọng đang tiến đến gần.

Vừa nhìn thấy mặt của họ, như một bản năng, Lý Thế Kiệt liền xoay người, di chuyển ra sâu phần đất trống của cuối dãy nghĩa trang có nhiều cỏ dại mọc cả hơn cả con người.

Nấp sau bụi cỏ lớn, anh quan sát mọi thứ bên ngoài.

Lý Thế Kiệt nhận ra cặp vợ chồng này.

Họ không phải ai khác mà chính là ba mẹ của Nhã Phương.

Giờ phút này, anh không còn mặt mũi nào để gặp hai người họ cả trong khi con gái của họ chết là vì mình.
Ba mẹ của Nhã Phương tiến đến trước mộ của cô ấy.

Người phụ nữ đã ngoài năm mười với con mắt đẫm lệ nhìn tấm ảnh của người đã khuất.

Ngón tay bà ta sờ lên tấm ảnh của con gái mình.

Dù Nhã Phương đã mất cách đây không lâu cũng không quá gần nhưng dường như mỗi lần nhìn thấy cô con gái xinh đẹp của mình phải chết khi tuổi còn trẻ như vậy cũng không thể kìm lòng được.
Đứng trong bụi cỏ, cả người Lý Thế Kiệt như chết lặng khi mẹ của Nhã Phương biết cô ấy vì một người con trai mà thành ra như vậy.

Nhưng dường như bà ta không hề biết đến sự tồn tại của nhóm sát thủ và người con trai khiến con gái bà ta thành ra như vậy là anh.
Ở lại bên cạnh con gái mình thêm một lúc, cuối cùng ba mẹ Nhã Phương cũng nén lại cơn đau mà phải rời đi.

Họ hẹn sẽ đến gặp lại cô ấy sớm nhất có thể.
Đợi đến khi ba mẹ của Nhã Phương gần như đã rời khỏi nghĩa trang, Lý Thế Kiệt mới đi ra khỏi bụi cỏ, đi đến trước mộ của Nhã Phương.

Đứng nhìn ngôi mộ đã được lau dọn sạch sẽ, lòng anh khẽ nhói lên.
Anh hơi cúi người về trước, giơ tay đặt lên đỉnh mộ của cô ấy.

Anh chỉ ước rằng Nhã Phương còn sống, anh sẽ xoa đầu cô ấy trước những gì cô ấy đã phải trải qua suốt quãng thời gian vừa qua.
"Nhã Phương." Lý Thế Kiệt nói khẽ: "Có phải hung thủ của vụ án ở phố đi bộ là người trong nhóm sát thủ mà cô đã nói đến không?"
Không có ai hỏi đáp.

Chỉ có tiếng gió vù vù thổi mạnh làm tóc anh bay lất phất trong gió.

Tiếng kinh phật và những lễ nghi khi chôn người xuống đất bị loãng đi phần nào do tiếng gió gây nên.
Không cần người trả lời, Lý Thế Kiệt vẫn nói tiếp: "Hy vọng cô có thể phù hộ chúng tôi nhanh chóng tìm được người đứng sau tất cả.

Có như vậy mới có thể giải thoát cho tất cả chúng ta.

Kiếp sau, hy vọng cô sẽ tìm được khác tốt hơn chăm lo cho mình.

Đừng nhớ một thằng chẳng đâu ra đâu như tôi.

Nhớ đấy.

Nếu có kiếp sau, cô phải sống cho thật hạnh phúc."
Vừa dứt lời, tiếng sột soạt khi có người giẫm lên cát đang tiến đến gần.

Lý Thế Kiệt quay đầu, đứng thẳng người dậy.

Lưu Gia cầm trên tay một túi nilon màu hồng trong suốt chứa một vài trái táo và những chiếc đĩa dùng một lần màu trắng.
Vào giờ này đúng lý ra là giờ làm của Lưu Gia.

Sự xuất hiện của ông ở đây thì chắc hẳn ông đã xin nghỉ một buổi hay gì đó.

Vì nếu không, cô nàng quản lý Lê Nhã Trân của Lý Thế Kiệt đã gọi báo cho anh từ nãy đến giờ rồi.
Lưu Gia ngồi xổm xuống, lấy táo trong túi ra sắp vào chiếc đĩa dùng một lần rồi đặt trước mộ của Nhã Phương.

Dù không quay đầu nhưng ông vẫn cảm nhận được Lý Thế Kiệt vẫn đang nhìn từng động tác của mình.
Không cần anh phải lên tiếng, Lưu Gia là người mở lời trước: "Tôi biết chắc hẳn cậu cũng thắc mắc tại sao tôi biết đến đây.

Là John nói tôi nghe."
Lại là John Davis.

Lý Thế Kiệt khẽ thở dài một hơi.

Lần nào cũng là John Davis nói với người khác.

Nhưng anh cũng cảm thấy may vì những người anh ta nói cho nghe đều là những người thân thiết với anh, đều là người trong giới sát thủ.

Như vậy sự bảo mật của họ cũng gọi là cao hơn so với những người bình thường khác.
Thấy Lý Thế Kiệt không nói gì, Lưu Gia quay đầu nhìn anh: "Cậu không dám gặp ba mẹ của Nhã Phương?"
Thì ra những hình ảnh khi nãy cũng đều bị Lưu Gia nhìn thấy tất cả.

Nhưng những điều đó cũng không có gì đáng phải che giấu cả.

Ông nói đúng, Lý Thế Kiệt không dám đối mặt với ba mẹ của Nhã Phương.
Lý Thế Kiệt gật đầu một cái thật nhẹ và chậm: "Phải.

Cô ấy vì tôi mới chết.


Nên tôi không còn mặt mũi nào để gặp ba mẹ cô ấy cả."
Lưu Gia "ừ" một tiếng.

Ông thu dọn lại túi nilon rồi đứng lên, mặt vẫn nhìn về phía ngôi mộ, hỏi: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Đang chìm đắm trong cảm giác tội lỗi, Lý Thế Kiệt liền bừng tỉnh, hơi nhíu mày nhìn Lưu Gia: "Chuyện gì?"
Lưu Gia đáp: "Hồi sáng tôi thấy John, Thanh Phong với cậu gặp nhau mà phải bao trọn cả khu sân vườn thì không cần phải nói cũng đoán ra được chắc là có chuyện gì xảy ra rồi."
Lý Thế Kiệt cũng phải khâm phục Lưu Gia vì tuổi đã cao mà khả năng nhạy bén của một sát thủ vẫn hoạt động rất tốt như chưa từng thay đổi.

Anh gật đầu: "Ừ.

Mọi chuyện vẫn ổn."
"Theo tôi thấy thì hình như hung thủ đang nhắm đến nhóm nhảy đó.

Nếu cái này là sự thật thì tôi nghĩ Thu Cúc bây giờ rất nguy hiểm, kể cả cậu cũng vậy."
Điều này Lý Thế Kiệt đã biết từ trước.

Nhưng mục đích cuối cùng của hung thủ là nhắm đến anh nên bây giờ Trịnh Thu Cúc có thể gọi là an toàn.

Còn Lưu Gia, ông không nên biết những chuyện này thì hơn.
"Tôi biết.

Cảm ơn ông." Lý Thế Kiệt nói: "Nhưng ông không cần lo mấy chuyện như thế này.

Tôi biết mình nên làm gì."
Lưu Gia cười khẽ một tiếng khiến nếp nhăn trên gương mặt ông càng hiện rõ hơn: "Tôi biết cậu lo cho tôi, không muốn kéo tôi vào mấy chuyện này.

Nhưng dù có còn là sát thủ hay không thì cậu cũng nên nhớ, chuyện gì cũng phải đặt sự cẩn thận lên ưu tiên hàng đầu.

Đừng để cảm tính chiếm hữu tâm trí."
Đây là điều mà một sát thủ nào cũng phải nắm rõ để có thể trở thành một trong những sát thủ khét tiếng nhất trong cái thế giới đầy mùi máu tanh này.
"Ừ." Lý Thế Kiệt đáp.
Lưu Gia quay người bước đi.

Nhưng đi được vài bước, ông dừng lại nói hai chữ: "Cẩn thận." Rồi lại tiếp tục bước đi.

Để lại một mình Lý Thế Kiệt đứng ở đó giữa rừng bia mộ nhìn thẳng vào khoảng trống đầy màu xanh của núi rừng.
Giờ phút này, trong tâm trí Lý Thế Kiệt không nghĩ đến điều chỉ cả, chỉ nhìn vào khoảng không trong vô định mà không bao giờ biết điểm cuối của nó là như thế nào.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, những loại sinh vật trên khắp cả nước, kể cả con người đều chuẩn bị quay về nơi gọi là "tổ ấm" của mình nghỉ ngơi.

Đồng thời cũng là một sự báo hiệu cho những loại sinh vật săn đêm và những người có tính chất công việc về đêm thật sự bắt đầu giờ làm việc của mình.
Dừng chân trước một trung tâm thương mại, Lý Thế Kiệt ăn mua hút bánh và nước rồi quay về ô tô của mình.

Anh bóc vỏ bánh rồi ngồi trong xe vừa ăn vừa quan sát dòng người ra vào liên tục ở cổng trung tâm thương mại.
Đã gần đến giờ tối, ánh mặt trời cũng ráng chiếu những tia sáng cuối cùng trước khi khuất dạng.

Vào giờ này, trung tâm thương mại đã chuẩn bị trở nên đông khách.
Trái ngược với không khí vui vẻ bên ngoài, bên trong xe chỉ có sự căng thẳng.

Lý Thế Kiệt vẫn đang xem lại hình chụp bức tranh của hung thủ bốn vụ án mạng gửi tới đài truyền hình.

Tranh vẽ tay này tạo cảm giác đây là một công xưởng bị bỏ hoang, phía dưới còn có một dãy số được viết cứ bốn con số rồi lại được ngăn cách bởi một dấu gạch, sau đó lại đến bốn lần hai số khác nhau.
Dãy số này nếu là lúc trước hay là người bình thường, chắc chắn họ sẽ không thể nào hiểu được.

Nhưng một khi đã biết mục tiêu thật sự của hung thủ nhắm đến là ai thì Lý Thế Kiệt cũng đã đoán ra dãy số này chính là ngày tháng năm, số giờ số phút và bức tranh vẽ tay này chính là địa điểm cuộc hẹn của hung thủ muốn hẹn anh, John Davis và Nguyễn Thanh Phong đến đó.
Sau khi gây án trong bốn ngày liên tiếp, hung thủ lại cho thời gian gặp mặt vô cùng sít sao khi thời gian hẹn chính là tối ngày mốt.

Với một sát thủ hay thậm chí có sự tham gia của cảnh sát thì muốn tìm một công xưởng bỏ hoang trên toàn thành phố chỉ với một bức tranh vẽ tay đã là vô cùng khó khăn, huống hồ gì trong bức tranh này hắn không ghi rõ công xưởng này nằm ở thành phố nào.

Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Còn trong bức thư miêu tả toàn bộ quá trình ra tay sát hại nạn nhân, hung thủ còn để lại một câu: "Người biết chuyện sẽ tự tìm đến.

Hiến tế đúng người cho con quái vật khát máu thì cơn đồ sát sẽ chấm dứt".

Câu nói này đã dấy lên một làn sóng dư luận rất dữ dội và tạo thành một tảng đá ngàn cân đè nặng lên vai các chính quyền khu vực có liên quan.

Họ không biết "người biết chuyện" trong câu nói cuối cùng rốt cuộc là ai và có thể tìm nó ở đâu.

Cư dân mạng thì thấy đã giết nhiều người rồi mà vẫn chưa tìm được người hung thủ cần tìm nên họ phải sống trong nơm nớp và lo ô sợ.

Dưới bài báo viết về vụ án là cả một hàng dài bình luận đều lên án chỉ cảnh sát và hung thủ.

Họ cần tìm ra người để chấm dứt cơn đồ sát này.

Lý Thế Kiệt cũng muốn chấm dứt vụ việc.

Nhưng hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra được địa điểm trong bức tranh kia là ở đâu.

Như vậy thì làm sao mà chấm dứt được vụ việc được chứ?
Cộc cộc.

Có người gõ lên cửa kính làm Lý Thế Kiệt thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình.

Anh quay đầu, Trịnh Thu Thảo đang cúi xuống nhìn vào trong xe.

Bên cạnh cô bé đến tìm mình có chuyện gì, anh ấn nút cho hạ cửa sổ xe xuống.
"Anh Kiệt.

Anh cũng đến đây hả?" Trịnh Thu Thảo hỏi.

Trung tâm thương mại này được mở cách đây hơn nửa năm nhưng vẫn thu hút không ít người dân đến đây.
"Ừ." Lý Thế Kiệt gật đầu.

Anh im lặng, chờ đợi cô bé nói tiếp.
Trịnh Thu Thảo nhìn thấy Lý Thế Kiệt đang xem tin tức vụ án.

Cô bé hỏi: "Anh cũng đang xem tin tức vụ án này hả?"
"Ừ." Nếu cứ im lặng như vậy thì có lẽ Trịnh Thu Thảo sẽ đi sâu vào chủ đề này.

Lý Thế Kiệt không muốn điều đó xảy ra.

Anh nhìn kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh của một cậu thanh niên tuấn tú, gương mặt sáng sủa bên cạnh cô bé: "Cậu ta là…?"
Lúc này Trịnh Thu Thảo mới để ý đến.

Cô bé giới thiệu: "Dạ, đây là bạn em, bạn ấy tên Thành Đông." Rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh: "Còn đây là Thế Kiệt.

Anh rể của mình."
Không phải chàng trai tên Nguyễn Phi Long mà Lý Thế Kiệt thấy ở trường của Trịnh Thu Thảo.

Cô bé có quyền lựa chọn tình yêu cho riêng mình, chỉ cần không giống như chàng trai trước kia là được.
"Bạn?" Lý Thế Kiệt hỏi nhíu mày lại, nhìn hai người bên ngoài bằng cặp mắt dò xét: "Tôi thấy hình như mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản như vậy."
"Dạ?" Trịnh Thu Thảo bất ngờ.

Mặt cô bé hơi nóng lên khi bị Lý Thế Kiệt đoán trúng.
Thành Đông bên cạnh lại không như vậy.

Cậu ta tươi cười nói: "Dạ.

Tụi em đang trong giai đoạn tìm hiểu ạ.

Công nhận anh cũng hay thật! Em có nghe Thu Thảo thỉnh thoảng kể về anh.

Đúng là không có gì có thể qua mắt được anh thật."
Khoé môi Lý Thế Kiệt cong cong: "Vậy à? Không phải hai người có chút lộ liễu quá sao?"
Trịnh Thu Thảo mở to mắt nhìn người anh rể của mình: "Hả? Bọn em lộ liễu quá sao?"
"Không.

Tôi đùa thôi." Lý Thế Kiệt lắc đầu: "Hai người cứ đi chơi với nhau đi.

Đừng để ý đến tôi."
Hai người họ chào tạm biệt Lý Thế Kiệt rồi nhanh chóng đi vào trong trung tâm thương mại.

Nhìn theo bóng lưng hai người họ đi cùng với nhau với một khoảng cách có thể phá vỡ đi thứ gọi là tình bạn, chuẩn bị tiến tới thứ gọi là tình yêu này, anh lại bất giác nhớ đến người vợ doanh nhân mang tên Trịnh Thu Cúc của mình.
Kể từ lúc gần trưa đến giờ không liên lạc với nhau lần nào, dù hung thủ thật sự muốn nhắm đến Lý Thế Kiệt nhưng cứ để cô một mình như vậy hay dù có Đoàn Yến Nhi theo cùng thì đến lúc đó, lỡ như có chuyện gì không may xảy ra thì làm sao có thể ứng cứu kịp thời kia chứ.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt liền vặn chìa khoá, khởi động xe, chạy đi tìm Trịnh Thu Cúc ngay.
Chạy dọc các tuyến đường trên thành phố gần một giờ đồng hồ, Lý Thế Kiệt vẫn chưa thể nào tìm ra Trịnh Thu Cúc.

Ngoại trừ những con hẻm nhỏ ra thì nhiều tuyến đường tìm kiếm liên tiếp cũng không thấy cô đâu cả.
Rốt cuộc là cô có thể đi đâu được chứ?
Nghĩ ngợi một lúc, Lý Thế Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Yến Nhi.

Gọi người biết địa điểm không phải tốt hơn sao? Nhưng kết quả Lý Thế Kiệt nhận lại không được như ý muốn cho lắm khi Đoàn Yến Nhi nói hồi chiều cả hai người họ đã chia tay nhau và cô để Trịnh Thu Cúc đi về nhà.
Sau khi nói lời cảm ơn xong, Lý Thế Kiệt ngay lập tức cúp mấy, gọi cho người làm nhưng cũng được họ báo lại rằng Trịnh Thu Cúc không có về nhà.
Vậy rốt cuộc cô lại đi đâu nữa chứ?
Một suy nghĩ bất ngờ nảy lên trong đầu Lý Thế Kiệt.

Không tốn bất kỳ phút giây nào, anh liền đạp chân ga phóng xe đi.
Chạy gần đến khu vực giao nhau giữa nội thành và ngoại ô, Lý Thế Kiệt dừng lại ở phía vỉa hè trước một cửa hàng tiện lợi.

Không nằm ngoài suy đoán của anh, Trịnh Thu Cúc đang thật sự ở đây.
Cô đang ngồi trên dãy bàn cho khách hàng dùng thức ăn tại chỗ.

Trên bàn đặt ly cà phê, tay cầm điện thoại.

Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh một cái.
Lý Thế Kiệt đẩy cửa bước xuống, đi thẳng vào trong cửa hàng tiện lợi.

Nghe tiếng động, Trịnh Thu Cúc liền quay đầu nhìn, nhưng khi thấy anh, cô liền quay đi.
Không vội đi đến khu vực Trịnh Thu Cúc ngồi ngay.


Lý Thế Kiệt đi mua một chai nước suối ướp lạnh rồi tính tiền.

Sau đó mới đi đến ngồi cạnh Trịnh Thu Cúc cũng không muộn.
Cô không thèm nhìn anh thêm một lần.
Anh cũng không bỏ đi, uống một ngụm nước rồi nở lời trước: "Tôi xin lỗi.

Mọi chuyện tôi làm chẳng qua chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Tôi không ngờ nó lại khiến cô giận đến như vậy.

Tôi xin lỗi."
Trịnh Thu Cúc cũng không thèm ngó ngàng gì đến anh.

Cô vẫn ngồi đó bấm điện thoại, còn anh vẫn chọn cách ở bên cạnh cô.
Một lúc sau, cô lại mở miệng kể cho anh nghe nguyên nhân vì sao mỗi khi có chuyện gì buồn, cô lại đến cửa hàng tiện lợi này.

Thì ra đây là cửa hàng tiện lợi mà trước đây ông bà của cô thường xuyên đưa cô đến đây nhất và ăn những món ăn cô thích.

Cho đến khi họ đột ngột qua đời cùng một lúc thì chỉ còn lại một mình cô đến đây.

Cô cho biết mỗi khi đến đây, ngồi đúng vào vị trí này, cô có cảm giác như mình lại được gặp ông bà, được họ ôm vào lòng an ủi mà không cần quan tâm có chuyện gì đang xảy ra đi chăng nữa.
Nghe Trịnh Thu Cúc nói, anh mới để ý đúng thật là cô vẫn ngồi ở vị trí cũ.

Vẫn y như những lần trước Lý Thế Kiệt tìm thấy cô.
Đến tối khuya, cuối cùng Trịnh Thu Cúc cũng theo Lý Thế Kiệt quay về nhà.

Sau khi đậu xe ngay ngắn vào hầm, Lý Thế Kiệt không lên phòng với Trịnh Thu Cúc ngay mà vòng ra cổng chính.
Anh đứng đó, nhìn về phía chiếc xe ô tô đã đi theo mình suốt cả chặng đường.

Chiếc xe đó cũng không sợ bị Lý Thế Kiệt phát hiện mà chạy đến dừng ngay bên cạnh anh.
"Có chuyện gì mà khiến anh đây chịu bỏ thời gian quý báu của mình để theo dõi hai vợ chồng tôi vậy?"Lý Thế Kiệt nói khi cửa sổ xe hạ xuống.
"Để xem xem anh có làm việc xấu không." Trương Hoàng Thanh không ngại nói thẳng.
"Một công dân lương thiện như tôi thì sao phải làm việc xấu chứ?" Lý Thế Kiệt nhún vai: "Mà anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.

Tôi phải vào trong nhà rồi, không có thời gian tiếp chuyện với anh đâu."
"Không liên quan đến anh."
"Được.

Vậy tôi vào trong đây.

Tạm biệt." Lý Thế Kiệt đi vào trong, gật đầu với bảo vệ cho ông ta đóng cổng chính lại.
Đi đến nửa sân vườn, Lý Thế Kiệt lại lấy điện thoại ra gọi cho John Davis.

Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, anh đã nói ngay: "Chuyện về bức tranh đó cậu tìm kiếm thế nào rồi?"
"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sao gọi tôi vào giờ này?" Giọng John Davis vẫn còn ngái ngủ.
Lý Thế Kiệt giơ tay xem đồng hồ.

Một giờ sáng.
Bị đánh thức giờ này ai mà không tức chứ!
Im lặng một lúc như để lấy lại sự tỉnh táo, không cần Lý Thế Kiệt lặp lại câu hỏi, John Davis đã nói tiếp: "Cũng không có tiến triển gì.

Tôi cũng đã hỏi qua một số người tôi biết trong cảnh sát, họ biết đó là một công xưởng có thật nhưng vẫn chưa tìm ra nó ở đâu.

Họ đang tiến hành tìm kiếm diện rộng.

Việc tìm công xưởng bỏ hoang chỉ qua một bức tranh vẽ tay như vậy cũng không dễ dàng gì trong khi thành phố nói riêng và cả nước nói chung có đến biết bao nhiêu cái công xưởng cũng bị bỏ hoang như vậy."
Nghe John Davis nói một tràng như vậy, Lý Thế Kiệt cũng đã rõ mọi chuyện.

Anh nói tiếp: "Tôi muốn nhờ cậu điều tra một người."
"Cậu muốn điều tra ai?" John Davis hỏi.
Lý Thế Kiệt: "Trương Hoàng Thanh."
"À! Chuyện đó cậu từng nói qua với tôi rồi."
Lý Thế Kiệt cũng không nhớ mình có nói hay không, có thể là nhất thời quên mất.

John Davis lại nói tiếp: "Phần lớn sau khi tan làm anh ta đều về thẳng nhà với ba mẹ, không đi đâu nữa.

Anh ta không liên quan đến chuyện này.

Chúng ta có thể loại anh ta ra khỏi diện tình nghi trong mấy chuyện liên quan đến cậu."
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Ừ.

Vậy cậu ngủ tiếp đi."
Nói xong Lý Thế Kiệt cúp máy.

Anh biết có thể John Davis sẽ tức giận mắng anh gọi vào giờ này chỉ để nói mấy chuyện như thế này nên anh muốn chặn đầu anh ta trước.
Anh ấn vào nhóm chat của các thành viên trong tiệm bánh vì trước khi gọi và trong cuộc gọi với John Davis, điện thoại của anh cũng đã báo hiệu có tin nhắn mới rất nhiều lần.
Ngón tay di chuyển rất nhanh trên màn hình điện thoại.

Rất nhanh Lý Thế Kiệt đã có thể nắm bắt nội dung cuộc trò chuyện của mấy nhân viên của mình.

Họ vẫn đang bàn tán về bốn vụ ám và mấy bức thư hung thủ gửi đến đài truyền hình để nổi tiếng và công khai tuyên chiến với cảnh sát.
Lý Thế Kiệt bỗng cảm thấy mình có lòng tin hơn khi đọc xong toàn bộ tin nhắn trong nhóm chat.

Có thể ông trời cũng muốn đứng về phía anh sao? Khi Lâm Gia Huy nói hình ảnh công xưởng bỏ hoang đó rất quen mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.