Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 145: 145: Không Đơn Giản




Theo như địa chỉ John Davis đưa cho mình, Lý Thế Kiệt chạy ngay đến đó sau một hồi đắn đo suy nghĩ.
Hôm nay là ngày chôn cất Trịnh Quang nên Lý Thế Kiệt đi thẳng một mặt đến nghĩa trang.
Không gian thoáng đãng được bao trùm bởi núi và rừng cây.

Con đường dẫn vào trong nghĩa trang đậu một vài chiếc xe buýt chở người nhà nạn nhân và họ hàng đến đó.

Không chỉ có gia đình Trịnh Quang, còn có một số người thân của gia đình khác cũng được đưa đến ngày hôm nay.
Nhiều người đi trên con đường đất đá hướng ngược ra ngoài con đường chính.

Vài người cúi gằm mặt đau buồn, người thì nói chuyện với nhau.

Những đứa trẻ không hiểu biết chuyện gì đang xảy ra vẫn cười nói vui vẻ như mọi ngày.
Đi ngược dòng người đi vào trong, Lý Thế Kiệt bắt gặp Trịnh Thu Thảo, Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Cúc - người con gái anh yêu vẫn ở lại trước một ngôi mộ.
Trịnh Thu Cúc vẫn bình tĩnh nhìn mộ của ba mình, nhưng nét mặt cô không thể giấu được sự đau buồn.

Trịnh Thu Thảo thì ôm lấy chị mình khóc nức nở.

Còn Trịnh Đức Thành đứng im một chỗ như chết lặng, đầu cúi gằm xuống đất không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Điều khiến Lý Thế Kiệt thấy thiếu vắng đó chính là Trần Gia Mỹ.

Kể từ lúc nói chuyện với Lý Hữu Bằng và bà ta ở tiệm bánh cho đến giờ, anh chưa gặp lại bà ta lần nào cả.
Trong đám tang mà không có sự xuất hiện của người vợ chắc chắn sẽ tạo nhiều lời ra tiếng vào.

Lý Thế Kiệt không ngờ Trần Gia Mỹ dường như rất sợ Trịnh Quang nên có lẽ bà ta đã bỏ đi đâu đó một thời gian.

Nếu bà ta sợ Trịnh Quang như vậy cũng có thể chứng tỏ con người của ông ta không hề đơn giản một chút nào.

Chắc chắn phía sau sự thành công của ông ta là một sự thật dơ bẩn, nhục nhã nếu nó bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Chậm rãi bước từng bước trên con đường đất đá.

Do con đường này nên không thể tránh khỏi việc phát ra một chút tiếng động.

Nhưng ở trong môi trường vắng lặng này chỉ có tiếng gió và tiếng khóc nức nở thì có thể nghe ra rất rõ.

Cả ba người con của Trịnh Quang đều chậm rãi quay đầu về phía sau.
Nhìn thấy Lý Thế Kiệt, Trịnh Đức Thành lại như hồi phục lại sức sống bằng sự tức giận.

Cậu ta liền tiến đến đấm thẳng một cú vào mặt Lý Thế Kiệt.

Anh biết cậu ta đi đến là sẽ đánh mình nhưng anh không quan tâm.

Anh cứ mặc kệ Trịnh Đức Thành, để cậu ta muốn đánh thế nào thì đánh.

Mọi chuyện cũng vì anh mà thành ra thế này.

Dù sao đi nữa thì anh cũng có một phần lỗi nào đó trong chuyện này.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trịnh Thu Thảo liền chạy tới kéo Trịnh Đức Thành ra.

Cô bé chửi cậu ta còn muốn đánh đến khi nào, và cô bé nói Trịnh Quang ghét nhất chuyện gia đình đấu đá nhau.
"Em xem anh ta là gia đình à?!" Trịnh Đức Thành vô cùng tức giận: "Chính anh ta là người hại chết ba của chúng ta, em còn xem anh ta là gia đình của mình sao?! Từ đầu anh ta vào đây đã có âm mưu giết ba chúng ta rồi!"
"Nói đi." Trịnh Thu Cúc tiến đến trước mặt Lý Thế Kiệt, đầu hơi ngước lên nhìn anh: "Có thật là như vậy không?"
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thu Cúc.

Viền mắt cô đã đỏ hoe lên khiến lòng anh lại đau như bị ai đó dùng dao cứa vào.
Thấy Lý Thế Kiệt không trả lời, Trịnh Thu Cúc hít một hơi thật sâu để ngăn nước mắt không rơi xuống và lấy lại sự bình tĩnh: "Vậy anh đến đây làm gì? Ở đây không có ai chào đón anh hết."
Lý Thế Kiệt đi ngang qua cô, thắp nhang cho Trịnh Quang rồi đứng thẳng người dậy.

Mắt anh vẫn nhìn vào mộ của ông ta, không quay đầu: "Ban đầu anh tiếp cận em, chấp nhận cưới em là vì để cứu công ty của gia đình."
"Thấy chưa?" Trịnh Đức Thành nói với em gái của mình: "Anh đã nói ngay từ đầu rồi.

Anh ta tiếp cận gia đình chúng ta chỉ muốn lấy lợi ích cho mình."
Lý Thế Kiệt bỏ ngoài tai những gì Trịnh Đức Thành nói.

Anh quay người nhìn Trịnh Thu Cúc, tiếp tục lên tiếng: "Nhưng sau khi sống cùng với em một thời gian, sự quan tâm, lo lắng của anh dành cho em là thật.

Tình cảm của anh dành cho em cũng là thật, không có cái gì là giả cả.

Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ bảo vệ em.

Tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi."
Trịnh Thu Cúc chết lặng tại chỗ.

Lý Thế Kiệt cũng không ở lại đây lâu hơn nữa.

Anh biết nếu mình cứ tiếp tục ở lại đây thì chắc chỉ làm trướng mắt của ba người họ mà thôi.

Cho nên ngay khi nói xong những gì mình cần nói, anh liền cất bước đi thẳng ra về.
Lúc đi ngang qua Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt rất muốn dừng lại ôm cô một cái nhưng anh lại không dám.

Bây giờ mối quan hệ giữa hai người họ như có một bức tường vô hình ngăn cách tất cả.

Nó cản anh lại, không cho anh làm những thứ anh muốn làm với cô ngay lúc này.
Đi được nửa đường, Lý Thế Kiệt dừng lại.

Anh quay đầu nhìn về phía Trịnh Thu Cúc.

Cô vẫn im lặng đứng nhìn mộ của Trịnh Quang, không nói một lời nào trong khi Trịnh Đức Thành ở bên cạnh lại nói không ngừng, trông như đang chất vấn cô.
Anh biết bây giờ đối với cô là một sự thật vô cùng nặng nề.

Ngoài việc biết mẹ mình ngoại tình, Trịnh Thu Thảo không phải em gái ruột của mình và ba mình bị sát hại ra thì tin người mình yêu lại là người muốn giết ba mình nhất mới là một đòn chí mạng, một cú đấm trời giáng vào cô.
Đúng lúc này, sự chú ý của Lý Thế Kiệt không còn dừng ở Trịnh Thu Cúc nữa mà chuyển sang một người đàn ông mặc toàn đồ đen, đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang đứng ở một gốc cây nhìn về phía gia đình của Trịnh Thu Cúc.
Khi Trịnh Thu Cúc vô tình nhìn sang, người đàn ông đó liền vờ như người đi đường, đi thẳng ra con đường đất cát dẫn ra ngoài.

Có vẻ gã ta cảm thấy theo dõi đủ rồi nên quyết định ra về.
Nhưng khi vừa đi đến gần nửa đoạn đường, người đàn ông liền dừng bước.


Gã ta nhìn Lý Thế Kiệt.

Cả hai người đàn ông mặt đối mặt với nhau.
Vừa nhận ra là Lý Thế Kiệt, người đàn ông đó ngay lập tức xoay người chạy nhanh vào dãy mộ bên cạnh.

Gã ta leo lên ngôi mộ này, nhảy qua ngôi mộ kia hòng bỏ chạy.

Còn Lý Thế Kiệt chạy theo con đường lớn, nhanh chóng bắt kịp, chặn đầu gã ta.
Người đàn ông ngay lập tức đấm về phía Lý Thế Kiệt nhưng không ngờ phản ứng của anh rất nhanh, nắm lấy tay gã tung một đòn vật qua vai sở trường của mình khiến của người gã ta bay lên không trung, lộn qua người anh ngã xuống đất.
Như một thói quen, Lý Thế Kiệt kéo tay áo người đàn ông lên.

Không nằm ngoài dự đoán, trên cổ tay gã ta có xăm hình một con rồng màu đen.
Lo tập trung vào hình xăm mà không chú ý, Lý Thế Kiệt bị người đàn ông nắm một vốc cát ném về phía mình.

Chủ trong quãng thời gian ngắn ngủi, Lý Thế Kiệt quay người sang một bên tránh đi nhưng phải buông gã ra.

Gã ta nhanh chóng chớp lấy cơ hội mỏng manh này, bò dậy rồi bỏ chạy một mạch vào sâu trong rừng cây.
Vừa quay đầu lại, anh đã không thấy người đàn ông kia đâu.

Chết tiệt, lại để gã chạy thoát.

Đứng tại chỗ nhìn theo hướng chạy của gã ta, không có gì cả ngoại trừ hàng cây khẽ động do gió thổi qua, hoặc cũng có thể do gã ta chạy vào làm chúng động đậy.
Nhìn sang Trịnh Thu Cúc.

Cô vẫn đang ở cùng hai người em của mình ở đó, dường như không hề di chuyển.
Tìm kiếm xung quanh thêm một lượt, đến khi xác định không còn ai và không có ai khả nghi theo dõi Trịnh Thu Cúc nữa, Lý Thế Kiệt mới xoay người ra về.
Bây giờ là người của tổ chức Rồng Đen.

Còn sau này như thế nào thì Lý Thế Kiệt vẫn chưa biết.

Tại vì hiện tại, đối thủ của anh không chỉ có mình tổ chức Rồng Đen hùng mạnh kia, mà còn có một băng nhóm sát thủ đang nhăm nhe, muốn trả thù anh.

Và trong số đó còn có cả Head Bomb.

Hiện tại hắn ta vẫn đang trong tình trạng mất tích, không biết khi nào mới quay trở lại đây trả thù.

Anh không thể lơ là một phút một giây nào được.
Rời khỏi nghĩa trang, điểm đến tiếp theo của Lý Thế Kiệt chính là quay về ngôi biệt thự mà anh sống cùng gia đình của Trịnh Thu Cúc.
Trước khi vào phòng, anh gọi một cú cho John Davis yêu cầu anh ta đến chung cư trước kia mình ở đợi anh.

John Davis cũng không hỏi nhiều mà đồng ý ngay.
Chủ trong vòng chưa đến nữa tiếng đồng hồ, Lý Thế Kiệt đã cho hết toàn bộ những vật dụng cần thiết vào trong hai chiếc va li lớn, kéo ra ngoài xe.

Người giúp việc và quản gia có hỏi anh định đi đâu thì anh không nói nhiều, chỉ nói mình có một số chuyện cần phải giải quyết.
Ngoài cách dọn ra ngoài thì Lý Thế Kiệt không còn nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn ngay lúc này.

Giữa anh và Trịnh Thu Cúc, cả hai đều cần một khoảng thời gian im lặng để bản thân nghĩ lại tất cả mọi chuyện, nghĩ xem mình có nên tiếp tục giữ mối quan hệ này không trong khi bây giờ tình cảm của cả hai dành cho nhau cũng không phải một sớm một chiều.
Bây giờ dù Trịnh Thu Cúc có quyết định như thế nào đi chăng nữa, Lý Thế Kiệt vẫn sẽ nghe theo, tôn trọng ý kiến của cô.

Anh nghĩ vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người họ không nên bắt đầu thì sẽ không có kết thúc như bây giờ.
Liệu cả hai có nên buông tay không?
Lý Thế Kiệt không dám và cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Ban đầu anh chỉ nghĩ mình thích Trịnh Thu Cúc cũng chỉ giống như cảm giác thích một người khi còn ở tuổi học sinh.

Nhưng anh không ngờ anh đã thật sự yêu cô rất nhiều.

Sự thật này thì không gì có thể thay đổi.
Mối quan hệ này, lựa chọn giữ hay buông tay, Lý Thế Kiệt không muốn quyết và nghĩ bản thân mình cũng không có quyền quyết định.

Người quyết định chính là Trịnh Thu Cúc.
"Này!" Có người gọi.
Vừa đóng cốp sau xe, Lý Thế Kiệt liền quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa thấy người gọi, anh cũng biết mình không thể trốn tránh đi đâu được nữa.
Đoàn Yến Nhi từ xe trước mặt bước xuống, đi đến trước mặt Lý Thế Kiệt mới dừng lại.

Cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Có phải trước khi vào gia đình Thu Cúc, anh đã biết hết mọi chuyện, anh đã chuẩn bị kế hoạch hết từ trước không?"
"Tôi không biết cô đang nói gì." Lý Thế Kiệt phớt lờ câu hỏi của Đoàn Yến Nhi, đi thẳng về phía ghế lái.
Cửa xe vừa mở ra liền bị Đoàn Yến Nhi đóng lại.

Lý Thế Kiệt cũng không tức giận mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
"Anh có chối hay giả vờ không biết gì cũng vô ích thôi." Cô nói: "Thu Cúc đã nói hết tất cả cho tôi biết rồi."
"Cô biết rồi thì đã sao?" Lý Thế Kiệt lạnh nhạt hỏi: "Vậy bây giờ cô muốn muốn sao?"
Đoàn Yến Nhi lớn tiếng chất vấn: "Có phải ngay từ đầu anh đã biết chú Quang là người giết ba mẹ anh nên anh mới thông đồng với bác của anh để tiếp cận gia đình họ không?"
Tưởng cô muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ lại xoay quanh chủ đề này.

Lý Thế Kiệt hờ hững đáp: "Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi không quan tâm."
Phản ứng của Lý Thế Kiệt như ngòi nổ khiến Đoàn Yến Nhi càng tức giận hơn.

Vì người bạn thân nhất của mình, cô sẵn sàng bỏ hình tượng của mình mà túm lấy cổ áo Lý Thế Kiệt, gằn từng chữ: "Anh có biết bây giờ Thu Cúc thế nào không?"
"Tôi biết.

Tôi đã gặp cô ấy ở nghĩa trang." Lý Thế Kiệt đã gặp Trịnh Thu Cúc ở nghĩa trang.

Thấy cô như vậy, dù đau lòng nhưng anh cũng yên tâm phần nào vì ít ra cô cũng đang an toàn.
Đoàn Yến Nhi: "Biết sao? Anh nói mình hiểu Thu Cúc sao? Anh có biết ở nghĩa trang, Thu Cúc chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để họ hàng không nhận ra không? Anh có biết về nhà cô ấy như thế nào không? Cô ấy vì chuyện này mà khóc rất nhiều.

Cô ấy tự giam mình trong phòng, không ăn không uống.

Vậy anh có thấy cô ấy sống tốt không mà lại thản nhiên nói ra mấy câu như vậy? Hả?!"
Đoàn Yến Nhi nói một tràng khiến Lý Thế Kiệt đứng hình tại chỗ.


Anh không ngờ Trịnh Thu Cúc lại như vậy.

Mắt anh nhìn vào khoảng không vô định phía sau Đoàn Yến Nhi, gần như không thể nói nên lời: "Về nhà, cô ấy thật sự… làm như vậy sao?"
Lời nói này chứng tỏ anh không hề nghĩ đến chuyện này.

Đoàn Yến Nhi dù dáng người thấp, cao không bằng Lý Thế Kiệt nhưng cô vẫn dùng sức túm chặt cổ áo anh kéo xuống ngang tầm với mình, tức giận nói lớn: "Chứ anh nghĩ thế nào? Đâu phải anh không biết Thu Cúc bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong rất nhạy cảm đâu!"
Lý Thế Kiệt có cảm giác như mình vừa bị một tia sét đánh thẳng từ trên trời xuống.

Anh như chết lặng tại chỗ.

Anh cũng biết điều đó nhưng mà từ trước đến giờ, cô vẫn luôn gồng mình tỏ ra mình mạnh mẽ kể cả trước mặt cô cũng chỉ có mỗi mình anh.

Cô luôn chịu đựng tất cả một mình.

Vậy mà anh lại thản nhiên dám nghĩ cô có thể vượt qua chuyện này…
Thấy anh im lặng, Đoàn Yến Nhi lại nói tiếp: "Anh trả lời tôi đi.

Rốt cuộc tất cả chuyện này có phải là âm mưu của anh không?"
Không.

Chỉ khi giao chiến với Head Bomb, anh mới biết được sự thật này.

Anh không hề mang theo một âm mưu to lớn để tiếp cận Trịnh Thu Cúc.
"Không." Lý Thế Kiệt giải thích: "Trước khi vào đây hay kể cả lúc đăng ký kết hôn, tôi không hề biết sẽ có chuyện này xảy ra."
"Những lời này anh nên đi nói với Thu Cúc." Đoàn Yến Nhi vẫn nắm chặt lấy cổ áo Lý Thế Kiệt, kéo anh đi về phía xe của mình: "Đi.

Theo tôi đi gặp Thu Cúc."
"Buông ra!" Thấy Trịnh Thu Cúc như vậy, lòng Lý Thế Kiệt cũng rất khó chịu.

Anh ra lệnh và hất mạnh tay Đoàn Yến Nhi ra khỏi người của mình: "Cô nói Thu Cúc kể cô nghe hết mọi chuyện thì bây giờ cô cũng biết chuyện giữa tôi và Thu Cúc nghiêm trọng như thế nào.

Cô đừng xía vào chuyện của chúng tôi."
Đoàn Yến Nhi bị hất tay bất ngờ càng làm cô tức giận.

Cô dùng cả hai tay đẩy mạnh Lý Thế Kiệt một cái.

Nhưng với sức lực của cô cũng chỉ đủ khiến anh lùi lại một bước.

Cô lớn tiếng nói: "Bây giờ cô ấy tuyệt thực mà anh còn dám nói những lời này sao?! Anh có còn là đàn ông không? Chuyện này do anh làm ra mà anh không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Lý Thế Kiệt lấy lại sự bình tĩnh, không muốn tức giận.

Anh nói: "Bây giờ tôi đến gặp Thu Cúc thì có ích gì sao? Hay chỉ làm cô ấy đâu lòng hơn khi nhìn thấy tôi? Những gì cần nói tôi đã nói với cô ấy hết rồi."
"Vậy bây giờ tôi hỏi anh, có phải anh thuê giết chú Quang không?" Đoàn Yến Nhi hỏi.
"Không.

Nếu tôi là người thuê thì làm gì cảnh sát thả tôi ra.

Nếu tôi muốn giết ông ấy thì chính tay tôi sẽ làm, không cần người khác làm thay." Lý Thế Kiệt mở cửa xe ra: "Còn bây giờ cô đừng làm phiền tôi.

Cô nói Thu Cúc thế này Thu Cúc thế kia thì bây giờ cô mau về xem cô ấy thế nào đi.

Sau đó… gọi báo cho tôi tình hình của cô ấy."
Lý Thế Kiệt trèo lên ghế lái.

Anh khởi động xe, hạ cửa sổ xuống, không cho Đoàn Yến Nhi có cơ hội nói mà mình nói tiếp: "Còn nữa.

Cô cũng cần biết và về nói với Thu Cúc là cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy.

Còn hung thủ giết ba cô ấy, tôi nhất định sẽ tìm ra."
Nói xong, Lý Thế Kiệt không thèm biết Đoàn Yến Nhi sẽ nghĩ gì về mình.

Anh đạp chân ga chạy đi.

Không cho cô có thể nói thêm bất kỳ lời nào.
Suốt cả chặng đường Lý Thế Kiệt đều phóng xe với tốc độ cực nhanh.

Chủ trong thoáng chốc đã về đến hầm để xe của chung cư trước kia mình ở.
John Davis đang đứng cạnh lối vào sảnh tầng hầm thang máy, cũng là nơi Lý Thế Kiệt đậu xe ngay bên cạnh.
Vừa thấy Lý Thế Kiệt đi xuống, John Davis liền giật mình khi thấy gương mặt của anh giờ có thêm một vết đỏ trông như bị đấm ở khoé miệng.

Anh ta liền hỏi: "Mặt cậu bị sao vậy?"
Lý Thế Kiệt đáp qua loa: "Chỉ giải quyết một số chuyện riêng thôi."
Trong đầu John Davis chợt nảy ra một ý nghĩ.

Anh ta liền hỏi để xác minh lại tính khả thi của nó: "Cậu đến đám tang của Trịnh Quang à?"
"..." Lý Thế Kiệt im lặng không nói lời nào.

Anh cũng viết trước sao gì John Davis cũng biết được chuyện mình đến đó.
Anh ta cũng dù mình có khuyên như thế nào đi chăng nữa thì đối với một người cứng đầu như Lý Thế Kiệt thù cũng vô ích.
John Davis: "Nhìn cậu như vậy thì khỏi cần phải nói thì chắc chắn cậu đã đến nghĩa trang rồi chứ gì?"
"Đủ rồi.

Đừng nói chuyện này nữa." Lý Thế Kiệt đẩy cửa xe bước xuống.

Vòng qua sau, anh mở cốp lấy hai chiếc va li của mình ra.
Thấy vậy, John Davis liền hỏi: "Cậu định dọn về đây ở à?"
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp "ừ" một tiếng: "Nếu tôi ở đó thì cô ấy sẽ không về nhà đâu.

Xảy ra chuyện như vậy, bây giờ giữa tôi với cô ấy cần thời gian yên tĩnh."
"Vậy Thu Cúc thì sao? Cậu ở đây thì làm sao cậu lo cho cô ấy được.


Không lẽ cậu định buông bỏ à?" John Davis hiểu ý người bạn thân của mình.

Một khi chuyện gì đã bắt đầu thì chắc chắn Lý Thế Kiệt sẽ theo nó đến cùng.
"Không." Lý Thế Kiệt lắc đầu.

Anh kéo va li vào bên trong sảnh, ấn nút gọi thang: "Tôi vẫn sẽ lo cho cô ấy.

Nhưng mà… bằng một cách khác."
"Cậu định lo cho cô ấy bằng cách nào?"
Nhìn màn hình hiển thị từng con số đang giảm dần phía trên thang máy, Lý Thế Kiệt đáp: "Chuyện đó tính sau đi.

Tôi gọi cậu đến đây không phải để cậu hỏi tôi mấy chuyện này."
"Không để nói chuyện gì thì để làm gì? Bộ cậu coi tôi là nhân viên chuyển hàng, cậu gọi tôi đến đây để giúp cậu chuyển nhà à?" John Davis thật sự không thể hiểu nổi người bạn này của mình đang muốn làm gì.

Sau khi ấn nút số tầng, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.

Theo thói quen, Lý Thế Kiệt liếc nhìn camera giám sát một cái rồi nói: "Không.

Về đến căn hộ rồi nói."
Lên đúng tầng, Lý Thế Kiệt kéo va li đi trên dãy hành lang sáng đèn vắng lặng.

Giờ này vẫn còn là khung giờ làm việc nên không có quá nhiều người ở lại đây.
Vào đến căn hộ, Lý Thế Kiệt kiểm tra một lượt khắp nhà của mình xem có từng bị ai đột nhập hay không.

Đến khi xác nhận an toàn, anh mới kéo hai chiếc va li vào trong phòng ngủ.
Vừa quay trở ra, John Davis đã không chịu được liền hỏi: "Được rồi.

Trong này đủ an toàn rồi.

Cậu muốn nói gì thì nói đi."
Đứng bên cạnh ô cửa sổ sát sàn, Lý Thế Kiệt nhìn dòng xe di chuyển bên dưới, hỏi: "Cậu điều tra tổ chức Rồng Đen đến đâu rồi?"
Đang nói về chuyện Trịnh Thu Cúc, John Davis không hiểu vì sao anh lại chuyển đề tài nhanh như vậy: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
Cũng không cần phải giấu giếm, Lý Thế Kiệt nói thật: "Ở nghĩa trang tôi thấy người của tổ chức Rồng Đen theo dõi cô ấy."
"Người của Rồng Đen?!" Vừa nghe đến cái tên này, John Davis như nhảy dựng trên ghế sô pha, không thể giấu được sự kinh ngạc: "Vậy cậu có bắt được hắn không?"
Trái ngược với phản ứng của anh ta, Lý Thế Kiệt lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh nói: "Không.

Nên tôi mới về đây hỏi cậu điều tra đến đâu rồi.

Càng chậm trễ thì Thu Cúc sẽ càng nguy hiểm."
John Davis nhìn chiếc bàn bằng kính đặt ở sô pha một lúc, thở dài thú nhận: "Thật ra thì trong mấy ngày cậu bị tạm giam thì tôi cũng điều tra được một chuyện ở tổ chức Rồng Đen."
Dù nghe được điều John Davis nói nhưng phản ứng của Lý Thế Kiệt vẫn không quá dữ dội.

Anh lãnh đạm hỏi: "Sao cậu không nói tôi nghe sớm hơn?"
John Davis giải thích: "Tại tôi thấy cậu có nhiều chuyện phải lo quá nên mới định nói sau.

Bây giờ đã như vậy…"
Không để đối phương nói hết câu, Lý Thế Kiệt đã lên tiếng cắt ngang: "Được rồi.

Chuyện đó không quan trọng.

Tôi không ở đây để truy cứu trách nhiệm về ai.

Nói đi.

Cậu phát hiện được chuyện gì?"
John Davis cũng không chậm trễ mà báo cáo ngay: "Theo như thông tin từ người giúp tôi điều tra gửi đến, người đó tìm được một số tài liệu về việc làm ăn trước kia của Trịnh Quang với một người trong tổ chức Rồng Đen."
Lý Thế Kiệt hơi cau mày, lặp lại: "Làm ăn?"
"Phải." John Davis gật đầu.
"Vậy họ theo dõi Thu Cúc làm gì? Còn đột nhập vô nhà Thu Cúc nữa." Đây là điều Lý Thế Kiệt thắc mắc từ rất lâu.

Anh không biết họ cần gì ở Trịnh Thu Cúc mà phải đột nhập vào thư phòng của cô trong khi họ làm việc với Trịnh Quang mà không tìm kiếm thứ mình cần tìm trong thư phòng của ông ta.
John Davis nhún vai: "Chuyện đó thì tôi không biết rồi."
"Trịnh Quang chết mà họ vẫn theo dõi Thu Cúc thì chắc chắn họ vẫn cần thứ gì đó từ nhà này." Lý Thế Kiệt nói.
John Davis: "Vậy thì sao?"
Lý Thế Kiệt: "Cậu cứ điều tra thêm trước đi.

Còn tìm được gì nữa không?"
"Không.

Trước mắt tôi chỉ tìm được nhiêu đó thôi."
"Ừ."
Thấy Lý Thế Kiệt lại im lặng, John Davis hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"
"Tìm kẻ đã giết Trịnh Quang." Lý Thế Kiệt đáp.
"Cậu tìm vì Thu Cúc à?" John Davis biết Lý Thế Kiệt không bao giờ làm một việc mà không có lý do chính đáng nào cả.
Lý Thế Kiệt gật đầu: "Ừ.

Nhưng đó chỉ là một phần nguyên do.

Phần lớn là vì Trịnh Quang là mục tiêu của tôi.

Hắn dám dành mục tiêu của tôi thì hắn sẽ trở thành mục tiêu của tôi."
"Vậy cậu có nghĩ, có khi nào người giết Trịnh Quang là người của tổ chức Rồng Đen không?" Khi nghe anh nhắc đến cái tên Rồng Đen, trong đầu John Davis lại vô tình xuất hiện ra suy nghĩ này.
"Cũng không thể loại trừ khả năng đó." Đối với Lý Thế Kiệt, cũng như cảnh sát, anh sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ khả năng nào cho đến khi có bằng chứng xác thực loại bỏ nó.
"Được.

Chuyện này cậu cứ giao cho tôi." John Davis gật đầu.
Theo như lời Lý Thế Kiệt nói thì chuyện này không thể chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa.

John Davis liền đứng lên, đi về phía cửa.

Anh ta phải ra về và bắt tay vào công việc ngay bây giờ thì may ra còn kịp.
Cửa căn hộ vừa mở ra một khe hở nhỏ thì John Davis nghe được tiếng gọi mình: "John."
Anh ta dừng bước, quay đầu: "Hả?"
Lý Thế Kiệt dặn dò: "Cẩn thận."
Thường ngày anh không bao giờ nói những câu như thế này nên John Davis có chút không quen.

Anh ta bật cười nói: "Như cậu nói thôi.

Tôi biết mình nên làm gì mà."
...***...
Chín giờ tối.
Sau khi John Davis rời đi, Lý Thế Kiệt không làm gì nhiều.

Anh chỉ ăn một chút gì đó rồi sắp xếp lại những vật dụng cần thiết của mình.
Nhìn phần còn trống bên trong va li, Lý Thế Kiệt bất giác dừng lại vài giây.

Đó chính là vị trí đặt súng lục của anh.

Nhưng mà bây giờ anh đã để nó lại trong tủ đầu giường ở vị trí ngủ của Trịnh Thu Cúc.


Khẩu súng này không phải là khẩu anh đem đến hiện trường để tìm Trịnh Quang.

Anh cố tình đặt lại ở đó mặc dù không nói cho cô biết vì biết đâu trong trường hợp bất trắc mà anh không có mặt kịp thời để giải cứu thì cô vẫn có đồ để phòng vệ.
Đêm đen vào phủ lấy cả thành phố.

Lý Thế Kiệt lái xe thẳng một mạch đến trung tâm dạy kiếm đạo của Nguyễn Thanh Phong.
Giờ này tất cả các học sinh đều đã tan học, chỉ còn một mình Nguyễn Thanh Phong ở lại sắp xếp lại dụng cụ.

Thấy Lý Thế Kiệt đi vào, anh ta vừa định hỏi anh tới đây có chuyện gì thì đã thấy anh cầm lấy áo bảo hộ và mũ bảo hộ mặc lên người.
Không cần nói cũng biết có chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Thanh Phong cũng trang bị tất cả vật bảo hộ, cầm lấy thanh kiếm gỗ bước vào giữa sàn đài.
Sau khi chào nhau, cả hai liền lao vào nhau.

Nguyễn Thanh Phong phòng thủ, còn Lý Thế Kiệt tấn công liên tục.

Qua cách đánh, anh ta cũng biết tâm trạng của anh đang thực sự không ổn một chút nào.
Cả hai anh đánh tôi, tôi đánh anh.

Không ai chịu nhường ai.
Nhưng cho dù Lý Thế Kiệt có là sát thủ số một trong tổ chức sát thủ đi chăng nữa thì việc thi đấu kiếm đạo, anh vẫn không thể nào chiến thắng được Nguyễn Thanh Phong.

Dù bị bại trận nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết đứng dậy đấu tiếp.
Đến khi cả hai gần như không còn chút sức lực nào mới ngừng lại, thu dọn tàn cuộc của mình.

Dù biết việc đánh nhau như thế này cũng không thể giải quyết được chuyện gì nhưng nó cũng làm tâm trạng của anh tốt hơn phần nào.
Ngồi trước cửa trung tâm, Lý Thế Kiệt nhìn bầu trời đen vô cùng tận phía trên đầu mình.

Đến khi Nguyễn Thanh Phong đưa chai nước suối ướp lạnh đến anh mới nhận ra và đón lấy.
Dòng nước mắt lạnh chạy dọc cổ họng làm tinh thần Lý Thế Kiệt cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nguyễn Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh, mở lời đầu tiên: "Thế nào? Cậu có gì muốn nói với tôi không? Chắc hẳn cậu không chỉ đơn giản là muốn đến đây để đấu với tôi."
Đặt chai nước sang bên cạnh, Lý Thế Kiệt gật đầu đáp: "Ừ."
Nguyễn Thanh Phong: "Nói nghe thử xem? Xem tôi có thể giúp được gì cho cậu không?"
"Tôi chỉ thắc mắc là tại sao cậu có thể rời tổ chức dễ dàng như vậy mà không có nhiều chuyện khác kéo theo như vậy.

Làm sao cậu có thể vứt bỏ quá khứ mà sống hạnh phúc bên người mình yêu?" Đây là lần đầu tiên Lý Thế Kiệt nói ra tiếng lòng của mình.
Nghĩ ngợi một lúc, Nguyễn Thanh Phong bất ngờ hỏi một câu không liên quan: "Cậu nhớ cậu có vị trí như thế nào trong tổ chức không?"
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Lý Thế Kiệt không hiểu.

Đang nói đến chuyện này đột nhiên lại quay phắt một trăm tám mươi độ như vậy.
"Cứ trả lời tôi đi." Nguyễn Thanh Phong kiên định.
Thấy anh ta như vậy, Lý Thế Kiệt cũng thuận theo: "Họ xem tôi là số một của tổ chức."
Nguyễn Thanh Phong: "Cậu có câu trả lời cho mình rồi đó."
Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn Nguyễn Thanh Phong, đợi anh ta nói thêm.
Anh ta cũng hiểu ý, uống xong một ngụm nước mới nói tiếp: "Sự nổi tiếng luôn đi kèm với dư luận.

Khi cậu nổi tiếng, cậu có bao nhiêu người hâm mộ thì những người ghét cậu cũng tỉ lệ thuận theo nó.

Nó cũng giống như cái nghề sát thủ của chúng ta.

Cậu càng nổi danh, đúng, đúng là có người hâm mộ cậu.

Nhưng mà kéo theo đó cậu cũng càng có nhiều người ghét và kẻ thù hơn."
"Cậu nghĩ tôi muốn trở thành số một của tổ chức à?" Không ai biết rằng trong suốt bao năm qua, Lý Thế Kiệt tích cực rèn kỹ thuật ám sát và nhận nhiều nhiệm vụ như vậy chỉ vì tiền.

Anh không muốn lệ thuộc vào người bác của mình.

Như trường hợp bây giờ, nếu anh lệ thuộc quá nhiều thì anh đã phải nghe theo những gì Lý Hữu Bằng nói.

Kể cả chuyện gặp Trịnh Quang nói rõ mọi chuyện.
Nguyễn Thanh Phong cười khẽ, giải thích: "Chuyện này không phải cậu muốn hay không muốn.

Mà mấy cái này luôn diễn ra một cách tự nhiên."
"..." Nói như không nói.
Đang nói về chủ đề này, bất chợt Nguyễn Thanh Phong chuyển sang chủ đề khác: "Cậu có yêu Thu Cúc không?"
Lý Thế Kiệt hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp: "Có." Đây là lời nói thật.

Giờ phút này thì không có lý do gì anh phải nói dối cả.
Nguyễn Thanh Phong: "Nếu cậu muốn giữ mối quan hệ này thì cậu thử đi dỗ cô ấy thêm lần nữa đi.

Cho dù cô ấy có đối xử với cậu như thế nào đi chăng nữa thì tới khuyên cậu nên làm vậy.

Có như vậy cậu mới có thể níu kéo được phần nào chuyện này."
Lý Thế Kiệt không đáp.

Anh biết Nguyễn Thanh Phong nói như vậy là muốn tốt cho mình.

Nhưng khi có một sự việc xảy ra, dù có nhận được nhiều lời khuyên nhưng vẫn chỉ có những người trong cuộc mới biết được mọi chuyện.
Lý Thế Kiệt đột ngột đứng dậy: "Về thôi."
Chào tạm biệt Nguyễn Thanh Phong xong, Lý Thế Kiệt đi về phía xe của mình.
Nguyễn Thanh Phong cũng không nói gì.

Anh ta biết Lý Thế Kiệt làm vậy là vì không muốn tiếp tục chủ đề này.

Chuyện này của ai thì tốt nhất vẫn nên để người này đưa ra giải pháp.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Nguyễn Thanh Phong gọi: "Thế Kiệt."
Lý Thế Kiệt đã đặt một chân lên xe.

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Thanh Phong.
"Cậu cứ yên tâm, Thu Cúc đang ở cùng với vợ tôi.

Cô ấy sẽ về quê với vợ tôi vào mấy ngày tới." Nguyễn Thanh Phong nói.
Lý Thế Kiệt gật đầu ra hiệu mình đã hiểu rồi trèo lên xe lái đi.
Vừa ra đến đường lớn, Lý Thế Kiệt vội tấp xe vào lề đường.

Không biết vì sao mà đầu anh đột nhiên đau đến nỗi như muốn nổ tung cho đến nơi.
Một số hình ảnh cũ lại xuất hiện trong đầu, cũng có thêm hình ảnh mới nhưng anh không tài nào nhớ nổi hình ảnh đó là gì.

Đến khi cơn đau dịu đi phần nào, Lý Thế Kiệt mới tựa người lên ghế, cố hít thở trở lại.
Anh không biết tại sao hiện tượng này lại tái phát.

Nhưng giờ này anh không còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện này nữa.
Day day hai bên huyệt thái dương của mình, Lý Thế Kiệt lấy điện thoại ra xem.
Một bản tin nằm ngay mặt chính màn hình thu hút sự chú ý khiến Lý Thế Kiệt phải bấm vào xem.

Cảnh sát vừa phát hiện hai thi thể - một người bị trúng độc, một người bị cắt các động mạch trên cơ thể.

Từ hình ảnh nạn nhân, Lý Thế Kiệt nhận ra hai người này là hai người anh đã từng nói chuyện ở phố đi bộ.
Đặt điện thoại lên giá đỡ, Lý Thế Kiệt nhắm hai mắt lại để ổn định lại tất cả.
Chuyện bây giờ thật sự không còn đơn giản như ban đầu nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.