Trước mặt việc bọn côn đồ đến nhà bên ngoại của Trịnh Thu Cúc đã được giải quyết tạm thời.
Anh vẫn còn cuộc hẹn với đại ca của mấy tên đó nữa.
Đi vào nhà tắm, Lý Thế Kiệt chợt nhớ đến hình ảnh những người đứng vây xem xung quanh.
Đôi mắt anh như thiết bị tìm kiếm lại những hình ảnh trong ký ức và dừng lại ở một người đàn ông.
Lẩn trong nhóm người xung quanh, trong đó có Phạm Hồng Quân.
Anh ta đã đứng đó và quan sát tất cả.
Vậy mà lại không ra tay giúp đỡ Trịnh Thu Cúc.
Đại luật sư cái gì chứ? Nếu là đại luật sư, thấy gia đình người mình yêu bị ức hiếp thì phải ra tay giúp đỡ, dù không được gì so với giao chiến vật lý thì cũng có thể dùng luật để ép bọn họ phải dè chừng trước hành vi phạm tội của mình.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt cười thầm trong lòng.
Anh chỉ nghĩ, thì ra Phạm Hồng Quân chỉ dám đối đầu trực diện với những người bình thường thôi, chứ đứng trước nhóm côn đồ như hồi sáng, anh ta chẳng dám làm gì cả.
Thậm chí có thể trong lòng anh ta còn cầu mong họ đừng nhìn thấy mình để mình không bị cuốn vào chuyện này.
Chỉ vài phút sau, từ nhà tắm quay trở ra, Lý Thế Kiệt đã thấy Trịnh Thu Cúc thay xong đồ.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng form rộng đơn giản, quần jean và giày thể thao, trông rất năng động và xinh đẹp.
Thấy Lý Thế Kiệt, Trịnh Thu Cúc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lấy áo khoác mặc vào, đi thẳng ra cửa.
Vừa đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói của Lý Thế Kiệt từ phía sau truyền đến: "Cô đi đâu vậy?"
"Chuyện tôi đi đâu thì hình như không liên quan đến anh thì phải?" Trịnh Thu Cúc dừng lại, quay người, khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Đúng vậy.
Dù cả hai đến với nhau bằng tình yêu thật sự đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói cho nhau nghe, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau là được.
Huống hồ gì bây giờ mối quan hệ của hai người họ chỉ là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa để liên minh trên thương trường.
"Cũng đúng, đó là sự riêng tư của cô mà." Lý Thế Kiệt gật đầu, tán thành ý kiến của cô.
Trịnh Thu Cúc định quay người bước đi thì lại nghe anh nói tiếp: "Nhưng đâu phải cô không thấy lúc nãy xảy ra chuyện gì đâu.
Họ không đến đây tìm thôi, chắc gì trên đường họ không tìm cớ gây sự với cô."
"Tôi tự biết bảo vệ mình.
Không cần anh quan tâm." Cô hậm hực đáp.
Từ trước đến giờ, khi chưa gặp Lý Thế Kiệt, chẳng phải Trịnh Thu Cúc cũng luôn tự bảo vệ chính mình hay sao? Bây giờ có anh ở đây lại nói này nói nọ, dài dòng lôi thôi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lý Thế Kiệt kéo ghế ngồi xuống, ngước lên nhìn cô, bình thản nói: "Phải.
Tự biết bảo vệ mình.
Tự biết bảo vệ mình mà bị người ta khống chế, lại phải để tôi cứu."
"Tôi không cần anh cứu." Trịnh Thu Cúc vẫn ngang ngược không chịu thua.
Anh thầm nghĩ: Phải rồi, cô nàng này từ xưa đã sống trong nhung lụa, học giỏi mà lại xinh đẹp nên ai mà không làm theo ý cô chứ?
Mặc dù vậy nhưng Lý Thế Kiệt cũng quyết không chịu thua.
Anh làm vậy chỉ vì sự an toàn của cô thôi.
"Không cần tôi cứu thì ai cứu cô?" Anh hỏi.
Ánh mắt trầm tĩnh của anh vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Nhất thời Trịnh Thu Cúc không thể phản bác.
Những gì anh nói đều rất đúng.
Bất chợt trong đầu lại hiện lên câu nói "người của tôi" của anh khiến mặt cô hơi đỏ.
Da cô rất trắng nên Lý Thế Kiệt có thể nhận ra ngay.
Anh cũng không để tâm để nó đến chuyện này mà còn một lý do khác nữa.
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi rồi giải thích: "Không phải tôi không cho cô đi.
Mà là nếu đi thì cô nên đi ít nhất hai người trở lên.
Có như vậy cô mới có thể an toàn."
"Vậy tôi đi cùng bạn tôi là được chứ gì?" Trong đầu cô lúc này liền hiện lên người bạn thuở nhỏ của mình.
"Bạn cô?" Lý Thế Kiệt hơi cau mày.
"Tôi rủ Hồng Quân đi cùng là được chứ gì?"
"Cô rủ anh ta cũng vô ích."
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Trịnh Thu Cúc.
Cô hơi bực bội nói: "Anh nói cái gì?"
"Có thể cô không biết, hoặc sẽ không tin lời tôi nói.
Hoặc nếu cô có hỏi anh ta thì anh ta cũng sẽ chối.
Nhưng tôi vẫn muốn nói với cô." Lý Thế Kiệt không bị sự bực tức của cô ảnh hưởng, bình tĩnh nói: "Lúc sáng xảy ra chuyện, anh ta chỉ đứng đó xem mà không giúp được gì.
Vậy thì cô rủ anh ta đi thì được gì chứ? Để tôi cứu hai người à? Tôi thì sẽ cứu cô, còn anh ta tôi sẽ mặc kệ."
"Thì người ta chỉ là…"
Chưa kịp nói hết câu Trịnh Thu Cúc đã bị Lý Thế Kiệt cắt ngang: "Đừng lấy lý do người ta là luật sư ra để làm cái cớ.
Nếu như lấy cái đó ra thì tôi là cái gì? Tôi là cảnh sát hình sự à? Hay đặc công nên mới giúp cô?"
Trịnh Thu Cúc lại một lần nữa không thể phản bác.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ bị ai làm cho cứng họng như vậy.
Anh là người đầu tiên.
Trong công việc, chỉ có cô nói, còn những người khác đều làm theo mà không dám cãi một lời.
Kể cả các mối quan hệ bên ngoài, ngoại trừ gia đình cô ra.
Dù là đối tượng xem mắt hay theo đuổi đều bị cô đối xử một cách… khiến họ phải co giò bỏ chạy.
Vậy mà bây giờ ở đâu lại chui ra một tên chỉ là ông chủ của một tiệm bánh tầm trung mà lại sẵn sàng ăn thua đủ khiến cô cũng lấy làm lạ.
Trịnh Thu Cúc không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Trịnh Thu Cúc lườm anh: "Phiền phức! Tôi đã rủ Minh Thư đi cùng rồi.
Nhưng nếu không có Hồng Quân đi theo thì ai bảo vệ chúng tôi?"
Lý Thế Kiệt cảm thấy hơi khó chịu khi nghe đến cái tên này: "Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Không cần anh ta.
Có Minh Thư là được rồi, con bé rất lanh lợi, nó sẽ biết gọi cho tôi khi gặp nguy hiểm."
"Vậy không rủ anh ta đi nữa.
Bây giờ tôi đi được chưa?"
"Cô không cần hỏi tôi.
Mọi chuyện của cô và của tôi, hầu như đều do cô quyết cả mà." Lý Thế Kiệt mỉm cười khi cô chịu nghe lời anh.
Nhìn theo động tác xoay người của Trịnh Thu Cúc đi ra cửa, Lý Thế Kiệt cảm thấy mình như bị đắm chìm.
Một giây sau như có gì chiếu sáng trong đầu, anh liền gọi cô lại hỏi: "À phải rồi.
Có chuyện này tôi muốn hỏi cô."
"Chuyện gì? Anh nói mau đi, tôi còn có hẹn." Trịnh Thu Cúc dừng lại ở cửa, giậm chân tức giận nhìn anh khi mình bị gọi lại liên tục.
"Chuyện gia đình bên ngoại cô… mượn nợ." Anh nói.
"Ừ, rồi sao?" Trịnh Thu Cúc không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này.
Chọn lọc từ ngữ một hồi, Lý Thế Kiệt quyết định nói: "Tôi chỉ thắc mắc thôi.
Bây giờ gia đình cô có chỗ đứng trên thương trường như vậy, tại sao lại không giúp đỡ họ trả số nợ này đi? Sau đó từ từ giải quyết với nhau sau, đỡ phải nơm nớp lo sợ bọn côn đồ tới kiếm."
"Không phải gia đình tôi không muốn giúp, mà là họ không muốn nhận sự giúp đỡ của chúng tôi.
Họ nói mình có thể tự lo được.
Họ không muốn sau này nếu có chuyện gì không trả được lại làm mích lòng nhau nên mới quyết định như vậy." Trịnh Thu Cúc giải thích: "Tôi cảm thấy họ nói cũng có lý lắm.
Thông thường mối quan hệ nào khi đụng đến tiền bạc đều dễ bị tan rã lắm."
Nói xong, như sực nhớ ra chuyện gì, cô liền liếc anh: "Mà mắc mớ gì tôi phải nói chuyện này với anh?"
Lý Thế Kiệt chỉ biết cười thầm trong bụng.
Đấy là do cô tự nói chứ anh đâu có ép gì đâu.
Vậy mà bây giờ lại quay sang trách anh như đúng rồi là sao? Thật không thể hiểu nổi tâm lý của những cô gái.
Trịnh Thu Cúc quay vào trong, tiến đến bên cạnh Lý Thế Kiệt.
Trong lúc anh còn chưa hiểu chuyện gì thì cô đã cúi xuống cầm lấy chiếc túi đặt cạnh chân bàn lên.
Khoảnh khắc cúi xuống, cổ của chiếc áo form rộng hở ra khiến mắt Lý Thế Kiệt không khỏi nhìn vào trong.
Phần đầy đặn của cô khiến anh nhìn đến đứng hình vài giây.
Cô như vậy thì rất dễ khiến nhiều người đàn ông phạm tội, lại khiến anh phải phạm tội.
Anh phạm tội không phải vì mình cưỡng ép cô mà là những người đàn ông khác dám động vào cô thì anh sẽ gi3t chết họ.
Đồ anh chưa được sử dụng mà dám đụng vào thì đáng nhận tội chết.
Trịnh Thu Cúc thấy anh đứng hình nên chuyển theo tầm mắt liền phát hiện ra cổ áo mình bị hở.
Ở tư thế anh ngồi cô đứng như thế này, Trịnh Thu Cúc tát thẳng một cú uy lực hơn lúc ở trên giường vào mặt Lý Thế Kiệt khiến anh như bừng tỉnh khỏi cơn sắc dục.
Anh không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy nữa.
Chưa kịp nói gì, Trịnh Thu Cúc đã tức giận quay người đi thẳng ra ngoài cửa mà không thèm nhìn lấy anh một lần.
Lúc ra đến cửa, Trịnh Thu Cúc chỉ dừng lại một nhịp buông một câu: "Dù sao thì, anh cũng nên cẩn thận." Rồi tiếp tục bước đi.
Nghe vậy, Lý Thế Kiệt cũng mừng thầm trong lòng.
Anh cảm thấy dường như cô có cái nhìn khác về anh và quan tâm anh hơn một chút.
Trịnh Thu Cúc đi chơi cũng là lúc Lý Thế Kiệt nên lên đường đến gặp đại ca của tên đòi nợ lúc sáng.
Chuyện giải quyết cành sớm thì khoảng thời gian dư dả càng nhiều.
Lúc ra đến cổng, Lý Thế Kiệt chợt nghe thấy âm báo tin nhắn.
Anh lấy ra xem thì thấy ảnh Minh Thư chụp cùng Trịnh Thu Cúc và nội dung báo họ đang ở trong trung tâm thương mại.
Thấy vậy Lý Thế Kiệt mới yên tâm phần nào.
Trong trung tâm thương mại dù sao cũng rất nhiều người nên có gặp nhóm côn đồ kia, họ cũng không nhóm làm bậy.
Theo địa chỉ của tên cầm đầu lúc sáng đưa, Lý Thế Kiệt dừng chân trước một quán bar.
Hiện tại trời còn sáng, chưa đến giờ hoạt động nên bên ngoài vắng tanh.
Đi theo con đường nhỏ nội bộ thẳng tắp dẫn vào quán bar có hai người đàn ông mặc vest đang đứng trò chuyện.
Lý Thế Kiệt biết họ là những người canh gác bên ngoài.
Còn người đứng sau thật sự vẫn còn đang ở bên trong.
Thấy Lý Thế Kiệt đang đi đến, một tên trong số đó quát lớn: "Chưa đến giờ mở cửa!"
Bỏ ngoài tai lời nói của hắn ta, Lý Thế Kiệt vẫn tiếp tục đi đến.
Với những người suốt ngày bảo kê quán bar, chém giết để giành địa bàn như hai người họ thấy Lý Thế Kiệt vẫn vậy cũng biết có chuyện gì đó không ổn.
Một tên tiến lên trước đưa tay cản anh lại, lạnh lùng nói: "Anh bị điếc à? Tôi nói chưa đến giờ mở cửa.
Mong anh đi cho."
Dù đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải chiến đấu nhưng hắn ta vẫn không ngờ Lý Thế Kiệt rất nhanh đã túm lấy cánh tay hắn giơ ra để tung một đòn vật tuyệt đẹp.
Sau khi đã nằm đất, Lý Thế Kiệt đấm liên tiếp vào mặt đến nổi sống mũi của hắn hơi xiêu vẹo, máu mũi chảy đầy mặt.
Tên còn lại thấy động tác dứt khoát và nhanh của anh cũng đủ biết đối phương mình đụng đến không phải là tầm thường nên vội vàng mở cửa chạy vào trong thông báo.
Đẩy cánh cửa đang hé mở, Lý Thế Kiệt lách người đi vào.
Phải mất vài giây mắt anh mới quen nhìn lại trong bóng tối.
Có đến gần mười người đang đứng xung quanh quán bar, ai ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát khí.
Nhưng không ai dám manh động cả, chỉ luôn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Đèn bên trong được mở một phần nhỏ, chủ yếu được chiếu sáng qua những ô cửa sổ nhỏ giáp ranh giữa tầng trệt và tầng lửng.
Ngọn đèn đủ sắc nhấp nháy vẫn còn mở và xoay qua xoay lại nhưng nó không còn nổi bật như lúc trời tối.
Ở chiếc bàn nằm ở vị trí trung tâm, có hai người đang ngồi và một người đang đứng.
Người đứng chính là tên canh gác lúc nãy chạy vào.
Còn người đàn ông đang ngồi chính là người đã bị anh cắt cổ tay lúc sáng.
Khi nhìn thấy anh, gã ta hơi sợ hãi nói nhỏ với cô gái bên cạnh.
Từ vẻ ngoài cho đến khí chất toát ra, Lý Thế Kiệt cảm nhận được tên côn đồ lúc sáng và tên canh gác rất sợ cô ấy.
Cô gái này mặc quần dài đen và giày cổ cao.
Áo croptop đen bó sát cơ thể cùng áo khoác da bên ngoài.
Trông cô ấy vô cùng mạnh mẽ và cá tính.
Chắc chắn là đại ca mà tên kia nói đến.
Dường như Lý Thế Kiệt cảm nhận được từ trong ánh mắt cô gái có chút gì đó kinh ngạc khi nhìn thấy anh.
Cũng có thể anh nhìn nhầm nên cũng không để tâm.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, anh nghe tên cầm đầu lúc sáng nói: "Đây là đại ca của tôi, Châu Sói." Rồi gã ta giới thiệu anh là người đã đánh mình lúc sáng.
Anh cũng không quá bất ngờ khi thấy một băng đảng cầm đầu lại là phụ nữ.
Vì trước kia bên ngoài, anh đã thấy nhiều băng đảng đều do nữ thành lập ra và làm việc cũng không thua kém gì đàn ông cả.
Châu Sói uống một ngụm rượu, hất tay ra hiệu hai người xung quanh rời đi.
Họ cũng hiểu ý cúi chào cô ấy một cái rồi lập tức quay đi.
Sự căng thẳng đang tồn tại ở đây thì không ai muốn ở lại cả.
"Ngồi đi." Châu Sói nhướn mày ra hiệu.
Lý Thế Kiệt nhìn trước sau rồi kéo ghế ngồi đối diện với Châu Sói.
Anh vẫn không lên tiếng mà nhìn cô chằm chằm.
Cảm giác thân thuộc lại dấy lên khiến anh cảm thấy khó chịu.
Không lẽ anh gặp ai cũng thấy thân thuộc? Chắc chắn không phải.
Cảm giác này mang lại khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy vô cùng mơ hồ, cứ như không có thật vậy.
Hoàn toàn khác xa và không chân thật như cảm giác quen thuộc như Trịnh Thu Cúc.
Anh thấy hình như cái này không có thật.
"Hình như anh đánh hai người của tôi bị thương thì phải?".