Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1101: Vương tộc nội chiến



Trong lúc Quan Vương có ý đồ lôi kéo hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc, bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc cũng đang họp qua video.

Sắc mặt ai nấy đều âm trầm, trong mắt toát ra sát khí mãnh liệt.

“Bạch Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tào Vương cắn răng hỏi.

Tiết Vương và Mã Vương cũng nhìn Bạch Vương. Lão ta là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ. Vương tộc họ Bạch cũng mạnh nhất trong năm Vương tộc.

“Xem ra sau lưng Quan Vương thật sự có cao thủ Thần Cảnh che chở. Nếu không chỉ với thực lực của Vương tộc họ Quan, người của chúng ta sẽ không bị đánh bại”.

Bạch Vương híp mắt nhìn ba vị Vương còn lại: “Dù sao đây cũng là chuyện lớn của Liên minh chúng ta. Các ông nói ý kiến của mình thử xem!”

“Tôi muốn hỏi ông một câu, Trịnh Càn Khôn có đáng tin không?”

Bỗng Tiết Vương lên tiếng hỏi.

Ngay sau đó, đồng tử của mấy vị Vương còn lại đều co rút, khó tin nhìn Tiết Vương như không ngờ lão ta lại có thể hỏi như vậy.

Lần này người được phái ra đều là cao thủ hàng đầu của các Vương tộc. Tiết Vương hỏi vậy rõ ràng là đang nghi ngờ sự trung thành của Trịnh Càn Khôn.

“Ý của ông là người của tôi phản bội sao?”

Trong mắt Bạch Vương lóe lên tức giận, lạnh giọng hỏi.

Tiết Vương lạnh nhạt đáp: “Chuyện này liên quan đến lợi ích của Liên minh Vương tộc, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này. Bạch Vương đừng hiểu lầm”.

“Đến cả cao thủ lần này nhà họ Tiết phái ra, tôi cũng không thể xác định bọn họ có thực sự trung thành hay không”.

“Cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong, có mấy ai cam chịu đứng dưới kẻ khác? Trừ phi bọn họ vốn là người của Vương tộc, nếu không đều có thể bị mua chuộc”.

“Nếu người chúng ta phái ra đã bị Quan Vương mua chuộc rồi thì sao?”

Tiết Vương nói rất bình thản, nhưng mỗi một câu nói lại khiến sắc mặt của ba vị Vương còn lại ngày càng khó coi.

Bọn họ là người đứng đầu Vương tộc, đương nhiên hiểu Tiết Vương không hề nói láo.

Người đạt được thực lực như bọn họ chỉ cần tiền tài hoặc đột phá cảnh giới.

Nếu Vương tộc họ Quan đưa ra lợi ích lớn hơn mua chuộc người của Liên minh Vương tộc thì sao?

Bảo Trịnh Càn Khôn cố ý nói với bọn họ Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh thì sao?

Lúc đầu bọn họ đã hoài nghi liệu Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh của chiến vực bảo vệ hay không.

Hiện giờ suy đoán của Tiết Vương khiến bọn họ cảm thấy chuyện này cũng rất có khả năng.

“Vậy ý kiến của Tiết Vương là gì?”

Bạch Vương bỗng hỏi, lần này không còn tức giận Tiết Vương nữa, vẻ mặt tràn đầy nghiêm trọng.

Tiết Vương gõ lên bàn, tiếng cộc cộc vang lên, lông mày nhíu chặt như đang suy nghĩ xem phải xử lý chuyện này thế nào.

Các vị Vương khác cũng không sốt ruột, chờ lão ta trả lời.

Khoảng ba bốn mươi giây sau, Tiết Vương mới ngẩng đầu nhìn vào video, không chút do dự lên tiếng: “Quan Vương muốn Liên minh Vương tộc chúng ta bồi thường một nghìn tỷ, tức là mỗi Vương tộc phải bỏ ra hai trăm năm mươi tỷ”.

“Mặc dù cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong rất ít nhưng cũng không phải là không có. Hai trăm năm mươi tỷ đủ để Vương tộc họ Tiết bồi dưỡng ít nhất mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong”.

“Huống hồ hiện giờ chúng tôi chỉ có hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và ba cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bị nhốt ở Vương tộc họ Quan”.

Tiết Vương nói xong, mấy người còn lại đều kinh ngạc.

“Ý của ông là từ bỏ tiểu đội của Liên minh Vương tộc sao?”

Tào Vương khϊế͙p͙ sợ hỏi.

Tiết Vương cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết Liên minh có muốn từ bỏ hay không, nhưng Vương tộc họ Quan muốn chúng tôi bồi thường hai trăm năm mươi tỷ là điều không thể!”

Tuy chưa trả lời trực tiếp câu hỏi của Tào Vương nhưng lão ta cũng đã bày tỏ thái độ của mình.

Tức là dù Vương tộc khác có muốn bồi thường Vương tộc họ Quan để chuộc người hay không, Vương tộc họ Tiết cũng sẽ không đồng ý.

“Chưa kể nếu chúng ta thật sự bồi thường, Vương tộc họ Quan có chịu thả người hay không”.

“Kể cả có chịu thả, chúng ta cũng không biết đám người này đã bị Vương tộc họ Quan mua chuộc hay chưa”.

“Nếu không bị mua chuộc thì thôi, nhưng nhỡ bị mua chuộc rồi thì sao?”

“Nếu có ngày Vương tộc họ Quan ra tay với Liên minh chúng ta, sợ là còn chưa khai chiến, đám người đã bị Quan Vương mua chuộc này sẽ khiến chúng ta bị tổn hại nặng nề”.

Tiết Vương bỗng tàn nhẫn nói: “Nếu có nguy cơ khổng lồ như vậy, dù Vương tộc họ Quan thả người ngay bây giờ, tôi cũng không cần”.

Các vị Vương khác sợ ngây người nhưng cũng hiểu Tiết Vương nói có lý.

Tất cả đều im lặng không lên tiếng, đều đang cân nhắc có nên bồi thường tiền để chuộc người hay không.

“Tít tít tít!”

Đúng lúc này, Quan Vương lại gửi yêu cầu tham gia video.

Rõ ràng mười phút Quan Vương cho bọn họ đã hết.

“Cho ông ta vào đi!”

Tào Vương nói.

Bạch Vương gật đầu. Ngay sau đó, Quan Vương xuất hiện trong video.

“Đã hết mười phút, không biết các ông đã thương lượng xong chưa? Định bồi thường hay là từ bỏ các cao thủ này?”

Quan Vương cười hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của lão ta, bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đều muốn lập tức xông tới Vương tộc họ Quan lấy mạng lão ta.

“Quan Vương, tôi đại diện cho Liên minh Vương tộc gửi tối hậu thư cho ông, lập tức thả người của chúng tôi ra, nếu không đừng trách Liên minh Vương tộc không khách sáo!”

Bạch Vương căm tức nhìn Quan Vương.

Quan Vương khinh thường cười một tiếng: “Ông nói nhảm nhiều quá đấy. Hình như ông quên một việc, Liên minh Vương tộc các người mới là kẻ phái cao thủ tới tấn công Vương tộc họ Quan”.

“Tôi không nghĩ ra được các người còn có thể không khách sáo với chúng tôi thế nào được nữa”.

Bạch Vương giận quá hóa cười: “Được! Được lắm! Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đã vậy, bốn người chúng tôi chỉ có thể tự mình tới Vương tộc họ Quan một chuyến”.

“Bạch Vương, các ông đừng qua đây!”

Trịnh Càn Khôn ở bên cạnh nghe thấy thế hoảng sợ hét lên: “Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh bảo vệ. Các ông mà tới chỉ có kết cục một đi không trở lại”.

“Chúng ta không chống lại được sức mạnh của cao thủ Thần Cảnh đâu”.

“Bạch Vương, ông đừng tới Vương tộc họ Quan!”

Nào ngờ sau khi Trịnh Càn Khôn có lòng tốt nhắc nhở, Bạch Vương lại không hề cảm kích, còn giận dữ quát: “Câm miệng cho tôi!”

“Bạch Vương, tôi...”

Trịnh Càn Khôn ngơ ngác, đang định giải thích lại bị Bạch Vương hung dữ quát: “Trịnh Càn Khôn, ông câm miệng lại cho tôi! Tôi không ngờ ông dám phản bội Vương tộc họ Bạch”.

“Hẳn ông phải biết phản bội Vương tộc họ Bạch sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào rồi chứ?”

Trịnh Càn Khôn lập tức sở ngây người, cuống quýt giải thích: “Bạch Vương, tôi không phản bội ông!”

“Ha ha!”

Bạch Vương cười lạnh: “Ông đã giúp Quan Vương lừa gạt tôi còn dám nói không phản bội?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.