*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Quan Nhu châm chọc nói: “Liên minh của các người giải tán nhanh vậy à?”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Long Khoa quát ầm lên.
Sau khi Đoàn Vô Nhai uống thuốc Mã Siêu đưa, vết thương cũng đã đỡ hơn.
Ông ta đằng đằng sát khí nhìn Long Khoa: “Hoàng tộc họ Long các ông dám dung túng cho người giết tôi, tưởng Hoàng tộc họ Đoàn là dễ ức hϊế͙p͙ à?”
“Ông cứ chờ Hoàng tộc họ Đoàn khai chiến với Hoàng tộc họ Long các ông đi!”
Sắc mặt Long Khoa lại càng trở nên khó coi. Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất. Nếu ông ta chết thì thôi, nhưng nếu còn sống, chắc chắn Hoàng tộc họ Đoàn sẽ vì ông ta đối đầu với Hoàng tộc họ Long.
Vừa rồi Long Khoa đã chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Đoàn Vô Nhai, nói Đoàn Vô Nhai vô địch dưới Thần Cảnh đỉnh phong cũng không ngoa.
Cộng thêm Đoàn Hoàng có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, sức mạnh của Hoàng tộc họ Đoàn thực sự rất khủng bố.
Một khi khai chiến, Hoàng tộc họ Long không có cửa thắng.
Ngoại trừ Hoàng tộc họ Đoàn còn có Hiệp hội Võ thuật cũng đang rình rập, dù sao cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của bọn họ.
Giờ đây, dường như chỉ có thể kế thừa Đế Thôn mới thay đổi được tình hình của Hoàng tộc họ Long.
“Hội trưởng Hoa, vô cùng xin lỗi ông. Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng muốn đoạt được Đế Thôn”.
Long Khoa bỗng nhìn Hoa Anh Kiệt, nghiêm túc nói.
Nghe thấy thế, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tối sầm lại: “Cậu có từng nghĩ nếu Hoàng tộc họ Long thất bại sẽ nhận hậu quả gì không?”
Long Khoa gật đầu: “Chính vì biết rõ nên tôi mới buộc phải tranh với Hiệp hội Võ thuật”.
“Hừ!”
Hoa Anh Kiệt lạnh mặt nói: “Đồ ngu xuẩn, bọn họ đang khích bác cậu, cố ý để Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật đối đầu”.
“Tôi có thể cam đoan, chỉ cần Hoàng tộc họ Long đồng ý từ bỏ trận đấu này, giúp Hiệp hội Võ thuật kế thừa được Đế Thôn, tương lai chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với các cậu”.
“Đương nhiên, tôi cũng biết cậu không có quyền quyết định chuyện này. Tôi cho cậu cơ hội hỏi ý Long Hoàng”.
Mặc dù Hoa Anh Kiệt tự tin cao thủ của Hiệp hội Võ thuật sẽ giành chiến thắng nhưng cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng là Thần Cảnh hậu kỳ, nhỡ thất bại thì sao?
Long Khoa gật đầu: “Được, tôi sẽ liên hệ với bố tôi!”
Dứt lời, Long Khoa lập tức gọi điện cho Long Hoàng báo cáo mọi chuyện, bao gồm cả việc cao thủ Hoàng tộc họ Long muốn giết Đoàn Vô Nhai, cuối cùng lại ngộ sát cao thủ của Hiệp hội võ thuật.
“Chết tiệt! Ai cho chúng mày gan chó dám giết cả người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn?”
Long Hoàng nghe xong nổi giận đùng đùng: “Giết được Đoàn Vô Nhai thì còn được, lũ vô dụng chúng mày lại giết hụt, còn giết nhầm cao thủ của Hiệp hội Võ thuật”.
“Chúng mày thích tự đâm đầu vào chỗ chết thế à?”
Long Khoa đã đoán trước được, Long Hoàng sẽ rất tức giận.
Chờ Long Hoàng mắng đủ, Long Khoa mới dè dặt hỏi: “Con biết sai rồi, bây giờ chúng ta có nên từ bỏ trận đấu không?”
Lần này, Long Hoàng không nổi giận, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đế Thôn chỉ có thể thuộc về Hoàng tộc họ Long!”
“Vâng!”
Long Khoa đã hiểu.
“Thế nào?”
Hoa Anh Kiệt thấy Long Khoa cúp máy, lạnh giọng hỏi.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Khoa.
Ông ta lắc đầu đáp: “Rất xin lỗi hội trưởng Hoa, bố tôi quyết định tiếp tục chiến đấu!”
“Hoàng tộc họ Long đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Ánh mắt Hoa Anh Kiệt ngập tràn sát khí.
Lão ta là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, trước giờ chưa từng sợ ai.
Nếu lão ta có thể kế thừa Đế Thôn, trở thành kẻ địch của bốn Hoàng tộc Chiêu Châu cũng chẳng sao.
Long Khoa rất sợ, nhưng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Long Hoàng.
“Hội trưởng Hoa, điện hạ Long, các người quên trong vòng quyết chiến vẫn còn một người rồi!”
Đúng lúc này, Diệp Xung bỗng lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Dương Thanh vẫn đang ung dung quan sát.
Khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh, còn có chút giễu cợt của Dương Thanh, bọn họ chợt ý thức được điều gì đó.
“Dương Thanh, cậu mất sức chiến đấu rồi còn ở trong vòng quyết chiến làm gì? Cậu định tự cút ra hay phải để người khác đánh ra?”
Hoa Anh Kiệt híp mắt nhìn Dương Thanh.
Không biết tại sao lão ta lại cảm thấy uy lực lúc ẩn lúc hiện trên người Dương Thanh.
Giống như Dương Thanh không hề bị thương, ngược lại còn mạnh hơn lúc trước.
Long Khoa cũng nói: “Hội trưởng Hoa còn phí lời với cậu ta làm gì? Hai cao thủ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long cứ liên thủ loại cậu ta khỏi vòng quyết chiến rồi mới đấu được không?”
“Được!”
Hoa Anh Kiệt cũng không dám chủ quan, bèn đồng ý.
“Giết!”
Không đợi Hoa Anh Kiệt và Long Khoa ra lệnh, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đã lao về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng im tại chỗ như không biết đối thủ của mình là hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.
Dù có là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc có thể đối phó được kẻ địch như vậy.
Huống hồ là Dương Thanh đã bị thương nặng?
Hoa Anh Kiệt thầm nghĩ, trong lòng lại lo lắng lạ thường.
Cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn cũng lo sợ nhìn theo. Đương nhiên bọn họ hi vọng Dương Thanh sẽ thắng.
“Giết!”
“Chết đi cho tao!”
Thoắt cái, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ xuất hiện ở hai bên Dương Thanh, đồng loạt ra đòn tấn công mạnh nhất.
Khi cao thủ Hoàng tộc họ Long còn cách Dương Thanh vài mét đã nhảy vọt lên, mũi chân giấu ám khí nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.
Ông ta muốn một đòn lấy mạng anh!
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng dồn sức vào nắm đấm bên phải nhắm thẳng tim của Dương Thanh.
“Anh Thanh cẩn thận!”
Thượng Quan Nhu hốt hoảng hét lên.
Đoàn Vô Nhai cũng nắm chặt hai tay. Ông ta không biết Dương Thanh có còn sức chiến đấu hay không, nhưng trông bộ dạng rất có thể là không còn.
Nếu Hiệp hội Võ thuật hoặc Hoàng tộc họ Long đoạt được Đế Thôn, các Hoàng tộc còn lại đều gặp phải nguy cơ to lớn.
“Cậu Thanh!”
Đoàn Vô Nhai lo lắng gọi.
Chỉ mình Mã