Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1315: 1315: Đúng Là Tự Tìm Đường Chết





Lúc này, tiếng la hét đòi giao người ra của các thế lực lớn trong Ninh Châu phủ khắp nhà họ Lục.

Nhưng không một ai biết những người này muốn họ giao ai ra.

Là chủ nhân tương lai của nhà họ Lục, Lục Xuyên nhanh chóng chạy đến, hỏi đám người đang giận dữ kia: "Các vị xông vào nhà họ Lục chúng tôi là có ý gì? Các vị muốn chúng tôi giao ai ra chứ?"
"Lục Xuyên, đừng giả vờ nữa, bọn tôi muốn các ông giao ai ra mà ông không biết à?"
Người trung niên cầm đầu nói với vẻ mặt bất thiện.

Lục Xuyên nhíu mày: "Ông không nói là ai, tôi biết giao kiểu gì?"
"Hừ!"
Người nọ lạnh giọng nói: "Không phải nhà họ Lục các ông vừa mời một cao thủ trẻ có thực lực cao cường về sao? Nghe nói các ông gọi người đó là cậu nhỏ?"
"Tối hôm qua gia tộc chúng tôi đều có cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bị giết, camera theo dõi cho thấy kẻ đã giết họ chính là cậu nhỏ của các ông đấy".

Một người khác đứng ra, giận dữ lên tiếng: "Nhà họ Lục tưởng chúng tôi dễ ức hiếp thật đấy à? Các ông dám âm thầm ra tay với nhà họ Trương rồi bị họ giết mất hai người, không dám làm gì nên quay sang bắt nạt chúng tôi sao?".

||||| Truyện đề cử: Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã |||||
"Lục Xuyên, hôm nay các ông mà không giao cậu ta ra thì đừng trách chúng tôi hợp lại chèn ép nhà họ Lục!"
"Giao cậu ta ra đây!"
"Đúng, giao ra đây nhanh lên, nếu không sẽ giết cả nhà ông đấy!"
...!
Cảm xúc của những người này càng lúc càng kích động, cả đám la hét đòi nhà họ Lục giao người ra.

Giờ phút này Lục Xuyên mới biết những người kia đến vì Dương Thanh, nhưng ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Lẽ nào Dương Thanh vì nhà họ Lục mà tối hôm qua âm thầm giết mấy tay cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ sao?

Những thế lực này đều ở dưới trướng nhà họ Trương cả.

Lục Xuyên nghi ngờ Lục Tinh Tuyết bị cái chết của ông Phương và ông Hồng đả kích nên đã nhờ Dương Thanh đi báo thù.

Nghĩ đến đây, Lục Xuyên không còn lo lắng nữa.

"Hừ!"
Ánh mắt lạnh đi, ông ta nghiêm nghị nói: "Các ông nghĩ mặt mũi mình lớn lắm à? Tôi nói cho mà nghe, các ông chẳng là gì trong mắt nhà họ Lục chúng tôi đâu".

"Không phải các ông đến nhà chúng tôi để đòi lại công bằng sao? Được thôi! Lấy chứng cứ ra đi, nếu các ông chỉ dựa vào bóng người mờ mờ trên camera mà úp cái chậu phân này lên đầu nhà họ Lục thì xin lỗi, chúng tôi không chấp nhận đâu!"
Thái độ của Lục Xuyên rất cứng rắn.

Trong số những thế lực này có một vài gia tộc cùng cấp bậc với nhà họ Lục, nếu thấp hơn thì cũng không bao nhiêu.

Thế nên khi nghe được những lời này của ông ta, đám người càng phẫn nộ hơn.

Người trung niên cầm đầu nheo mắt nói: "Lục Xuyên, vậy nghĩa là nhà họ Lục không muốn giao cậu ta ra chứ gì?"
"Không!"
Lục Xuyên lạnh lùng đáp.

"Ông không sợ những gia tộc đang ở đây cùng nhau tiêu diệt nhà ông à?"
Người nọ nói tiếp: "Ông không thấy thế cuộc lúc này đang thế nào hay sao mà vẫn dám lớn lối trước mặt chúng tôi vậy?"
Mặc dù bên cạnh Lục Xuyên cũng có vài tay đấm nhưng đối phương là lại cả một rừng cao thủ đến từ các thế lực cùng cấp bậc với nhà họ Lục, hai gia tộc Lý, Trương mà gặp phải đội ngũ mạnh mẽ thế này cũng chỉ có nước bị diệt sạch chứ đừng nói là nhà họ Lục chỉ có một mình.

"Tôi lại muốn nhìn xem ai dám kiêu ngạo ở nhà của tôi đấy".

Lục Xuyên tiến lên một bước, ý chí chiến đấu hừng hực bốc lên, nhìn đám đông bằng ánh mắt đầy uy nghiêm, híp mắt nói: "Không cần biết các ông là ai, bây giờ nếu rời khỏi đây thì tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra".

"Nhưng một khi đã bắt đầu thì không thể quay lại được đâu, các ông nên nghĩ cho thật kỹ rồi quyết định nên đi hay là ra tay với chúng tôi".

Thái độ của Lục Xuyên rất kiên quyết, vẻ mặt thì ngạo nghễ, ánh mắt cũng không hề sợ hãi chút nào.

Điều này làm cho người của các thế lực đến đây gây chuyện đều nghiêm mặt lại.

Trong tình huống này, kể cả có là nhà họ Lý hay nhà họ Trương cũng không thể không xuống nước, nhưng họ lại không thấy chút gì là nao núng trên gương mặt của Lục Xuyên cả.

Nhìn biểu hiện này, chắc chắn là có gì đó khác thường!
Lẽ nào nhà họ Lục thật sự có khả năng đồng thời đối chọi với bọn họ ư?
"Hừ!"
Thấy không có ai hành động, Lục Xuyên khinh thường cười khẩy: "Cho các ông thêm năm phút cuối cùng, nếu vẫn không chịu đi thì đều là kẻ địch của nhà họ Lục!"
Dứt lời, ông ta hét lớn: "Tất cả những người trong nhà họ Lục nghe lệnh, năm phút sau, hễ người ngoài nào còn ở lại đây thì giết không tha!"
"Rõ!"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.


Xin cảm ơn!
Tiếng hét to vang khắp trang viên nhà họ Lục, làm rung chuyển cả đất trời.

Sắc mặt của những người đến từ các thế lực kia đều rất khó coi.

Trong lúc nhất thời, ai cũng đưa mắt về phía người trung niên cầm đầu như đang chờ ông ta quyết định.

Người cầm đầu này tên là Lưu Hoan, người thừa kế nhà họ Lưu ở Ninh Châu.

Ở nơi này, ngoại trừ hai gia tộc khổng lồ Lý và Trương ra thì bên dưới còn có một số gia tộc tương đối mạnh.

Các thế lực bên dưới này, nhà họ Lục và nhà họ Lưu là lớn mạnh nhất.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Lưu Hoan tiến lên một bước, kiêu ngạo nói: "Lục Xuyên, ông đúng là ngông cuồng, tưởng các thế lực liên minh chúng tôi là binh tôm tướng tép thật đấy à?"
"Nói trúng phóc, các ông là binh tôm tướng tép thật mà!"
Lục Xuyên châm chọc phản pháo.

"Ầm!"
Lời này của ông ta làm cho cả Lưu Hoan lẫn những người khác đều nổi giận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Lục Xuyên đã bị giết hàng trăm ngàn lần rồi.

Lục Xuyên đang gây hấn với toàn bộ các thế lực đang có mặt ở đây.

Nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bất kể Lục Xuyên có phải đang hù dọa hay không thì thực lực của nhà họ Lục đích thị là chỉ đứng sau hai nhà Lý, Trương.

"Còn một phút cuối cùng!"
Lục Xuyên nhìn đồng hồ, cướp híp mắt nhìn lướt qua đám đông.

Thời gian gấp rút làm cho nhiều người đổ mồ hôi trên trán, đây quả thật là một áp lực to lớn đối với họ.

Nếu thua thì họ sẽ không còn gì cả.


Không ít người bắt đầu dao động.

Lưu Hoan cảm giác được ý chí của đội ngũ liên minh này đang yếu đi, nhất thời hết sức nôn nóng.

"Nhà họ Lục đã muốn chết thì vì sao chúng ta không thành toàn cho họ?"
Sau cùng, Lưu Hoan hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, ông ta ra lệnh: "Xông lên!"
Nghe lệnh của Lưu Hoan, một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và Vương Cảnh sơ kỳ lao về phía Lục Xuyên, hai người này là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lưu.

Cùng lúc đó, ông Tề đang đứng sau lưng Lục Xuyên cũng lập tức nghênh chiến.

Theo sát ông ta còn có hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ.

Cuộc chiến bùng nổ!
"Ầm ầm ầm!"
Chỉ trong một cái chớp mắt, cao thủ hàng đầu của hai bên lao vào cuộc chiến.

Nhưng điều làm sắc mặt Lưu Hoan âm trầm đi là ngoại trừ nhà họ Lưu, không một người nào của các thế lực khác ra tay.

Nói cách khác, đám thế lực liên minh này chỉ còn lại một mình nhà họ Lưu bọn họ muốn đối đầu với nhà họ Lục.

Mấu chốt là họ còn đang ở trên địa bàn của người ta, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.