Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2115



Chương 2115:

 

Lý Bảo Phong tức giận nói, gọi thẳng tên của cô gái tóc dài.

 

Những hành khách ngồi xung quanh đều sững sờ, hình như chưa bao giờ thấy ai đánh nhau trên máy bay.

 

Họ đang định can ngăn, nhưng sau khi biết thân phận của Lý Bảo Phong, làm gì còn ai dám mở miệng chứ?

 

Họ đều nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt đồng cảm.

 

Chiếc máy bay này đang đến Hoàng thành họ Thượng Quan, nhà họ Lý lại là một trong bốn gia tộc lớn ở đó, Lý Bảo Phong lại là Thiếu Chủ nhà họ Lý, bây giờ Dương Chấn ra tay với anh ta, có thể tưởng tượng được Dương Chấn sắp phải đối mặt với chuyện gì.

 

Quách Sở Sở chắn trước mặt Dương Chấn, nói với vẻ áy náy: “Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây.

 

rồi, Lý Bảo Phong không làm gì được anh đâu”.

 

Dương Chấn nhìn cô gái đang chắn trước mặt mình, cảm thấy là lạ.

 

“Cô Quách, xin cô tránh ra cho, hắn dám ra tay với Thiếu Chủ, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!”

 

Một vệ sĩ nói với Quách Sở Sở.

 

Quách Sở Sở cười lạnh: “Đáng đời anh ta! Tôi khuyên các anh nên đưa chủ mình về chỗ ngồi, nếu chọc tới tôi, đừng trách tôi không khách khít”

 

“Đừng quên, ở Hoàng thành họ Thượng Quan không chỉ có mỗi nhà họ Lý, nhà họ Quách cũng không yếu đâu!”

 

Nghe thấy thế, hai vệ sĩ đang hùng hổ lập tức ỉu xìu.

 

Nhà họ Quách cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành họ Thượng Quan, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn nhà họ Lý.

 

“Thăng nhãi kia, có giỏi thì mày đừng xuống máy bay!”

 

Lý Bảo Phong chỉ vào Dương Chấn, đe dọa một câu rồi quay người về chỗ mình.

 

Dù sao họ cũng đang ở trên máy bay, Quách Sở Sở còn nhúng tay vào nên Lý Bảo Phong cũng không tiện làm gì.

 

Sau khi Lý Bảo Phong về chỗ ngồi, trong máy bay lại yên tĩnh như cũ, Quách Sở Sở áy náy nói: “Sau khi đến Hoàng thành họ Thượng Quan, anh muốn đi đâu thì cứ để tôi đưa đi!”

 

Dương Chấn thản nhiên nhìn Quách Sở Sở rồi lắc đầu: “Cô không đến được chỗ mà tôi muốn tới đâu!”

 

Quách Sở Sở hơi sửng sốt rồi mới hoàn hồn, vẻ áy náy lập tức biến mất.

 

“Lòng tốt mà lại bị xem như lòng lang dạ sói!”

 

Quách Sở Sở thở hổn hển: “Nếu không sợ Lý Bảo Phong trả thù anh, tôi cũng mặc kệ anh!”

 

“Ở Hoàng thành họ Thượng Quan, trừ Hoàng tộc họ Thượng Quan ra, không có chỗ nào mà tôi không đến được!”

 

“Cứ quyết định thế đi, lát nữa xuống máy bay, anh cứ đi theo tôi, sau khi thoát khỏi Lý Bảo Phong, cho dù anh muốn đi đâu thì tôi cũng không ngăn cản”.

 

“Dù sao, Lý Bảo Phong nhằm vào anh cũng là Vì tôi”.

 

Quách Sở Sở nói rồi không quan tâm đến Dương Chấn nữa, tiếp tục đọc cuốn “Chiến tranh và hòa bình”.

 

Cô gái khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, Dương Chấn ra vẻ không biết làm sao, nhưng cũng biết đối phương có ý tốt.

 

Sau khi bị Quách Sở Sở ngăn cản, Lý Bảo Phong trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đôi mắt như chim ưng kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dương Chấn, trong ánh mắt đây vẻ uy hiếp.

 

Nhưng Dương Chấn không buồn liếc anh ta, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.