Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2235



Chương 2235:

 

Nếu không phải bị anh liên lụy, Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm sẽ không bôn ba khắp nơi.

 

Không chỉ Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm, còn cả Tần Nhã, Tần Y và đám người Tần Đại Dũng, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng vậy.

 

Những người này đều bị anh liên lụy.

 

“0ạ.”

 

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng khóc vang lên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

 

“Con đừng khóc! Cục cưng đừng khóc! Xin lỗi, mẹ dọa con sợ rồi, cục cưng đừng khóc!”

 

Ngải Lâm vội vàng võ về đứa trẻ trong lòng, tự trách. : Dương Chấn vừa gặp hai người còn chưa chú ý tới đứa trẻ trong lòng Ngải Lâm. Mãi đến lúc này, anh mới ý thức được bụng cô ấy vốn to như vậy đã xẹp xuống.

 

Lúc này, Ngải Lâm còn bế một đứa trẻ sơ sinh chỉ khoảng hai ba tháng. Chẳng lẽ cô ấy sinh rồi?

 

Như vậy nói cách khác, đứa trẻ trong lòng Ngải Lâm là con của Mã Siêu?

 

“Chị Lâm, đứa trẻ là… con của chị à?”

 

Dương Chấn kích động hỏi.

 

Ngải Lâm gật đầu, đỏ mắt nói: “Nó đã chào đời được hai tháng rồi. Tiểu Uyển vì chăm sóc cho bọn chị, bất đắc dĩ mới bán đan dược tự luyện ra, nào ngờ đã thu hút người Hoàng tộc họ Vũ tới”.

 

Dương Chấn không để ý tới chuyện Hoàng tộc họ Vũ này, chỉ tập trung vào đứa trẻ.

 

Anh bước vội tới bên cạnh Ngải Lâm, nhìn bé trai đang khóc trong lòng cô ấy với vẻ cưng chiều.

 

Đây là con trai người anh em tốt của anh đấy.

 

“Thằng bé tên là gì vậy?”

 

Dương Chấn kích động hỏi thăm.

 

“Mã Tĩnh An! Mã Siêu đã đặt cái tên này vào lúc thằng bé còn chưa sinh ra”, Ngải Lâm đỏ mắt nói.

 

Nhắc tới Mã Siêu, hai mắt cô ấy càng đỏ hơn.

 

Từ lúc Mã Siêu mất tích tới bây giờ đã gần ba tháng nhưng vấn không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh ta.

 

Điều này làm cô ấy rất lo lắng cho sự an toàn của Mã Siêu.

 

“Tên rất hay!”

 

Dương Chấn không chú ý tới sự xúc động của Ngải Lâm, chỉ mải nhìn bé Tĩnh An, càng nhìn càng thích.

 

“Em có thể bế thằng bé được không?”, Dương Chấn nhìn thấy bé Tĩnh An, trong lòng xúc động không sao tả xiết.

 

Trước đây, Tiêu Tiêu từng bé như thế nhưng anh chưa từng được bế con, thậm chí bỏ sót bốn năm bên cạnh cô bé.

 

Ngải Lâm đưa bé Tĩnh An cho Dương Chấn.

 

Anh bế thằng bé với ánh mắt cưng chiều.

 

Ngải Lâm nhìn Dương Chấn cưng chiều bé Tĩnh An như vậy, đột nhiên nghĩ, nếu Mã Siêu ở đây thì tốt biết bao? Mã Siêu là bố của thăng bé, chắc chắn sẽ càng kích động nhỉ?

 

Cô ấy càng nghĩ lại càng bi thương. Mã Siêu biến mất lâu như vậy, có lẽ đã gặp nạn rồi?

 

Bằng không, Dương Chấn đã xuất hiện, sao còn chưa thấy Mã Siêu đâu?

 

“Chị Lâm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.