Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2236



Chương 2236:

 

Phùng Tiểu Uyển đau lòng, ôm Ngải Lâm vào trong lòng mình, mắt đỏ hoe nói: “Chị yên tâm, chắc chắn anh Siêu sẽ không sao đâu. Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về”.

 

Cho đến giờ phút này, Dương Chấn mới nhận ra có điều không đúng.

 

Vừa rồi anh quá quan tâm tới đứa trẻ, từ lời Phùng Tiểu Uyển nói, anh mới biết được một chuyện vô cùng quan trọng, không thấy Mã Siêu đâu.

 

“Chị Lâm, Mã Siêu đâu?”, Dương Chấn hỏi.

 

Ngải Lâm đỏ mắt nói: ‘Ba tháng trước, cậu một mình đi Ninh Châu ngăn cản Vũ Vũ Lan. Mã Siêu không yên lòng nên tôi bảo anh ấy tới đó tìm cậu. Kết quả anh ấy vừa đi thì không thấy về nữa”.

 

Ngải Lâm vừa nói dứt lời, gương mặt đã đầm đìa nước mắt.

 

“Mã Siêu xa chị ba tháng rồi à?”, mặt Dương Chấn lập tức biến sắc.

 

Mã Siêu là người anh em tốt nhất của anh.

 

Anh biết rõ hơn ai khác, anh ta tuyệt đối không phải là người sẽ bỏ rơi vợ con.

 

Nhưng bây giờ anh ta đã mất tích được ba tháng, vậy chỉ có thể chứng tỏ anh ta đã xảy ra chuyện.

 

Ngải Lâm đỏ mắt khẽ gật đầu: “Dương Chấn, cầu xin cậu tìm Mã Siêu về. Đứa trẻ vẫn nhỏ như vậy, không thể không có bố được!”

 

Lời Ngải Lâm cầu xin làm Dương Chấn vô cùng đau lòng.

 

“Chị Lâm, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ tìm được Mã Siêu. Cho dù cậu ấy ở chân trời góc biển nào đi nữa, em cũng sẽ tìm cậu ấy về!”, Dương Chấn kiên định nói.

 

Anh vừa dứt lời lại lấy điện thoại di động ra, bấm một số gọi đi: “Vận dụng tất cả lực lượng Hồng Trần để tìm kiếm tung tích của Mã Siêu”.

 

Từ sau khi anh tiêu diệt thủ lĩnh của Hồng Trần và khống chế nó trong tay, đây là lần đầu tiên anh dùng tới nguồn lực của nó.

 

Người nhận điện thoại chính là Satan.

 

Sau khi Dương Chấn giết thủ lĩnh của Hồng Trần, đã bảo Satan chỉnh đốn lại tổ chức này. Bây giờ anh là chủ của nó.

 

Hồng Trần vốn là một tổ chức sát thủ, tổ tình báo bên trong cũng rất mạnh, bọn họ muốn tìm được Mã Siêu cũng không khó.

 

Trong lúc đó, ở một gian mật thất dưới lòng đất của Hoàng tộc họ Phùng – một trong hai Hoàng tộc lớn cổ xưa, Mã Siêu ngồi xếp bằng, toàn thân đều là hơi thở võ đạo đáng sợ.

 

Mà trên hai chân của anh ta còn có dây xích chân bằng vật liệu hợp kim có độ bền cao.

 

Đúng lúc này, một người trung niên mặc bộ đồ truyền thống chắp tay sau lưng bước đến, nhìn Mã Siêu bị nhốt trong mật thất và lạnh lùng nói: “Chỉ cần con bằng lòng thừa nhận thân phận của mình, đồng thời sau này quay về gia tộc, Hoàng tộc họ Phùng tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Với thân phận và địa vị của con, phóng tầm mắt ra cả Chiêu Châu cũng không có mấy người có tư cách sánh vai với con”.

 

Mã Siêu mở mắt ra, nhưng trong đôi mắt anh chỉ có vẻ giá lạnh, nhìn người trung niên nói: ‘Cho dù các ông có tìm tôi một trăm lần, câu trả lời của tôi vẫn như lúc trước thôi. Tôi là Mã Siêu, không có bất kỳ quan hệ nào với Hoàng tộc họ Phùng”.

 

“Tôi khuyên các ông tốt nhất nên thả tôi ra, nếu không chờ Anh Chấn của tôi biết được, anh ấy chắc chăn sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Phùng. Đến lúc đó, các người có thể sẽ bị tiêu diệt đấy!”

 

Nghe Mã Siêu nói vậy, người trung niên hừ lạnh nói: ‘Con đề cao cậu ta quá rồi đất nhỉ? Hay nên nói con chỉ là ếch ngồi đáy giếng nên hoàn toàn không biết tới sự mạnh mẽ của Hoàng tộc họ Phùng?”

 

“Cậu ta chỉ là một Tướng quân chiến vực thôi, có thể tiêu diệt được Hoàng tộc họ Phùng sao?

 

Nực cười!”

 

“Thực lực Tướng quân một biên giới chiến vực mạnh nhất cũng chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong. Trong Hoàng tộc họ Phùng, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhiều như mây, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không ít, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong thì có thể làm được gì chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.