Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2237



CHương 2237:

 

Mã Siêu không muốn để ý tới người trung niên cưồng vọng này, anh ta nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

 

Từ ba tháng trước, anh ta bị người Hoàng tộc họ Phùng dùng vũ lực đưa từ Ninh Châu về đây, bị nhốt ở trong gian mật thất này.

 

Trong thời gian này, người trung niên trước mắt này đã khuyên Mã Siêu quay về rất nhiều lần, bảo anh ta thừa nhận mình là người của Hoàng tộc họ Phùng, còn phải thần phục Hoàng tộc họ Phùng. Anh ta không nhận lời nên vẫn bị nhốt ở đây.

 

Trong lòng Mã Siêu tin chắc Dương Chấn sẽ đến Hoàng tộc họ Phùng và đưa anh ta đi vào một ngày nào đó.

 

“Con đúng là ngu ngốc. Chỉ một lựa chọn đơn giản như vậy mà con cũng không biết nên lựa chọn thế nào à? Con là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng, Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Phùng, sao phải đi theo một người ngoài chứ?”

 

Thấy Mã Siêu mềm rắn gì cũng không trị được, người trung niên lập tức nổi giận, hét lớn.

 

Ông ta là bố ruột của Mã Siêu – Phùng Chí Viễn. Bố con gặp lại đáng lẽ là một cảnh tượng đặc biệt ấm áp. Nhưng ông ta không ngờ từ sau khi hai người gặp lại, Mã Siêu hoàn toàn không muốn để ý tới mình.

 

Việc truyền thừa Hoàng vị trong Hoàng tộc họ Phùng vẫn dùng cách thức vô cùng cổ xưa.

 

Hoàng vị sẽ do con trai cả, cháu trai đầu thừa kế.

 

Mà Mã Siêu là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng, nói cách khác vào lúc anh ta mới sinh ra đã được xác lập là người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng.

 

Mặc dù Phùng Chí Viễn là bố ruột của Mã Siêu nhưng đứng hàng thứ hai trong các Hoàng tử nên không có tư cách kế thừa Hoàng vị.

 

Từ trước đến nay Phùng Chí Viễn không hợp với Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng, nếu Mã Siêu không thừa nhận thân phận của mình, trong tương lai Đại hoàng tử tuyệt đối sẽ không truyền Hoàng vị cho anh ta.

 

Chính vì vậy, Phùng Chí Viễn mới kiên trì muốn Mã Siêu thừa nhận thân phận của mình.

 

Nhưng bất kể ông ta khuyên bảo thế nào, anh ta vẫn không muốn quay về Hoàng tộc họ Phùng.

 

“Rốt cuộc con có nghe bố nói không?”

 

Thấy Mã Siêu không phớt lờ mình, Phùng Chí Viễn tức muốn nổ phổi.

 

Nhưng mặc kệ Phùng Chí Viễn nổi giận thế nào, Mã Siêu vẫn ngồi yên, nhắm mắt tu luyện, hoàn toàn không để ý tới.

 

Trong lòng Phùng Chí Viễn vốn thấy có lỗi với Mã Siêu, cuối cùng chỉ có thể bất lực rời đi.

 

Khi Phùng Chí Viễn vừa rời đi, Mã Siêu mở mắt ra, nhìn theo hướng ông ta và lạnh lùng nói: “Nếu ông chịu giải thích rõ ràng với tôi lý do để tôi thành một đứa trẻ mồ côi, tôi đã có thể nhận lời ông. Nhưng ông không chịu giải thích gì, bảo tôi làm sao tha thứ cho ông được?”

 

Trong lòng Mã Siêu nghĩ, chỉ cân Phùng Chí Viễn giải thích với anh ta lý do năm đó vứt bỏ anh †a và em gái, anh ta đều sẽ tiếp nhận. Nhưng lần nào anh ta hỏi tới, ông ta đều lựa chọn im lặng.

 

Đây mới là chuyện Mã Siêu khó tiếp nhận nhất. Anh ta không phải loại người không biết nghe lời hay lẽ phải. Chỉ cần trước đây Phùng Chí Viễn bất đắc dĩ mới phải vứt bỏ anh ta và em gái, anh ta đều có thể tha thứ cho ông ta.

 

“Đã ba tháng rồi. Ngải Lâm, chắc con trai Tĩnh An của chúng ta ra đời rồi nhỉ?”

 

Hai mắt Mã Siêu đỏ hoe, thì thào nói nhỏ.

 

Trong ba tháng bị nhốt ở đây, Mã Siêu không sợ gì, chỉ sợ vợ con gặp khó khăn trong lúc mình không có mặt.

 

Trong lúc Mã Siêu đang nhớ tới Ngải Lâm, cô ấy đang bế đứa trẻ ở cùng với Dương Chấn trong Hoàng tộc họ Thượng Quan xa xôi.

 

Dương Chấn đã hứa chắc chắn có thể tìm được Mã Siêu, tâm trạng của Ngải Lâm cũng tốt hơn. Bởi vì cô ấy biết anh chưa bao giờ nói mà không năm chắc.

 

Lúc này, Dương Chấn đang bế bé Tĩnh An với vẻ cưng chiều.

 

Từ trên người Ngải Lâm và bé Tĩnh An, anh dường như nhìn thấy được tất cả những gì Tần Nhã phải chịu khi một mình sinh ra Tiêu Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.