Chàng Rể Chiến Thần

Chương 230: Trần anh tuấn chết



Không có người ngoài, lúc này Viên Mộc mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu như vừa rồi anh đến chậm một bước, có lẽ mạng của cậu cũng phải ném đi rồi!”

“Có ý gì?”

Viên Thiệu một mặt chấn kinh.

Viên Mộc đột nhiên hỏi: “Cậu cho rằng, nhà họ Mục ở thành phố, nếu như đặt ở Châu Thành thì tính là gia tộc thế nào?”

Viên Thiệu không chút do dự, liền mở miệng nói: “Nhà họ Mục tựa lưng nhà họ Hàn, ở thành phố, xem như gia tộc đệ nhất trong các gia tộc quyền thế hàng đầu, nếu như đặt ở Châu Thành, đó chính là trời của Châu Thành, cho dù nhà họ Viên cùng nhà họ Trần bắt tay, cũng chưa hẳn là đối thủ của nhà họ Mục.”

“Nói đúng hơn, cho dù toàn bộ các nhà quyền thế ở Châu Thành bắt tay, cũng chưa hẳn là đối thủ của nhà họ Mục.”

Viên Mộc bổ sung, tiếp theo còn nói: “Đại khái nửa tiếng trước, ở nhà hàng lớn Bắc Viên Xuân, chính là phế vật trong miệng cậu, đang ở trước mặt Mục Đông Phong đạp gãy một cánh tay của Mục Chấn, còn có Trần Anh Hào cũng bị ép quỳ gối dưới chân anh ta cầu xin tha thứ.”

“Cái gì?”

Viên Thiệu quá sợ hãi, cả kinh nói: “Anh, không phải là anh đang nói đùa với em chứ? Chuyện này sao có thể?”

Viên Mộc hừ lạnh nói: “Đây chính là sự thật, lúc ấy trong rạp, ngoại trừ Mục Đông Phong thì còn có thật nhiều gia chủ nhà quyền thế ở Châu Thành, tất cả đều ở đó, chính mắt thấy chuyện này.”

Mục Đông Phong gần bốn mươi tuổi thì vợ ông ta mới sinh Mục Chấn, có thể nói là già mới có con, vô cùng cưng chiều Mục Chấn, lại bị Dương Chấn ở trước mặt mọi người đạp gãy một cánh tay của Mục Chấn, bây giờ cậu vẫn còn cho rằng, Dương Chấn thật sự chỉ là một người con rể ở rể đơn giản như vậy sao?”

Viên Thiệu một mặt ngốc trệ, anh ta biết Viên Mộc sẽ không lừa anh ta.

Nghĩ đến trước đó, ở giữa ân oán với Dương Chấn, lại nghĩ tới bị Mục Chấn bị đạp gãy một cánh tay, bỗng nhiên anh ta cảm thấy vô cùng mắn, chí ít anh ta vẫn còn chưa nhận đả kích của Dương Chấn.

“Đúng rồi, vừa rồi các cậu không có làm gì anh ta chứ?”

Viên Mộc bỗng nhiên có chút khẩn trương hỏi.

Viên Thiệu liền vội vàng lắc đầu: “Anh, tất cả mọi chuyện đêm nay đều là Trần Anh Tuấn bày ra, bao gồm chuyện tìm sát thủ, cũng đều không có một chút liên quan nào đến em.”

“Cái gì? Các cậu tìm sát thủ?”

Viên Mộc bỗng nhiên kinh hãi, gầm thét.

Viên Thiệu đã sợ đến sắp khóc, vội vàng nói: “Là Trần Anh Tuấn tìm sát thủ, em thật sự không có nhúng tay vào.”

“Khốn kiếp!”

Viên Mộc cả giận nói: “Anh đã sớm cảnh cáo cậu, anh ta có được thẻ đen của ngân hàng thế giới, đủ để chứng minh anh ta không đơn giản, cũng đã nói, ân oán giữa chúng ta với anh ta, đều bởi vì Trần Anh Tuấn mà có, muốn đối phó anh ta thế nào, đều là chuyện của Trần Anh Tuấn, cậu lại còn đi theo nó lêu lỏng!”

“Anh, em biết sai thật rồi, anh mau nói cho em biết, nếu như anh ta thật sự muốn giết em thì em nên làm cái gì đây?”

Viên Thiệu lập tức hoang mang lo sợ, nghĩ đến Dương Chấn ngay cả Mục Chấn cũng dám đánh, chớ nói chi là anh ta.

“Hẳn là anh ta sẽ không ra tay với cậu, nếu không vừa rồi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Viên Mộc trầm tư một lát sau, trầm giọng nói, tiếp theo lại hỏi: “Cậu chắc chắn tên sát thủ kia không có chút liên quan nào với cậu?”

“Em, em chỉ đưa có 3 tỷ thôi!

Viên Thiệu vẫn nói ra lời nói thật.

“Bốp!”

Viên Mộc trở tay đánh một bạt tay qua, cả giận nói: “Đồ khốn, sau lúc trước không nói với tôi?”

“Anh, bây giờ anh nhất định đánh chết em, em làm thì cũng đã làm rồi, anh mau nghĩ cách xem em nên làm cái gì đây!”

Viên Thiệu khóc thật, cũng không phải là đau do bị vả mặt, mà là sợ hãi Dương Chấn.

Trong ấn tượng của anh ta, Mục Chấn ngang ngược đến thế nào, anh ta hết sức rõ ràng.

Đối với tên tiểu ma vương hỗn thế này, đã sớm sợ đến tận xương tủy.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên biết được, Mục Chấn anh ta sợ đến tận xương, lại bị Dương Chấn đạp gãy một cánh tay, lại còn ở ngay trước mặt Mục Đông Phong nữa, sự sợ hãi của anh ta với Dương Chấn đã lên đến đỉnh điểm.

“Chuyện này, anh không cách nào làm chủ, chờ về nhà, chỉ có thể nói với cha xem thế nào.” Viên Mộc tức giận nói.

Một bên khác, núi Ngũ Hành.

Viên Mộc cùng Viên Thiệu vừa đi, Trần Anh Tuấn cũng rời đi.

Mặc dù anh ta không biết có chuyện gì xảy râ, nhưng lại biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Viên Mộc không có khả năng phủi sạch quan hệ với mình trước mặt mọi người.

Sau khi từ núi Ngũ Hành rời đi, trên đường đi, anh ta phát huy tốc độ của xe đến cực hạn.

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy có chút không đúng, có loại cảm giác sắp gặp nguy hiểm.

Hơn nữa loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi làm anh ta sợ hãi.

“Két……”

Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen, bỗng nhiên xuất hiện trước xe.

Trần Anh Tuấn theo bản năng đạp một cước phanh xe lại, chờ lúc xe dừng lại, anh ta lại phát hiện, bóng dáng vừa ngăn trước xe kia, vậy mà biến mất.

“Mẹ nó? Không phải là quỷ chứ?”

Mặt mũi Trần Anh Tuấn tràn đầy sợ hãi.

Anh ta theo bản năng mắt nhìn thời gian, vừa đúng lúc là 0 giờ sáng.

Lúc này bốn phía một mảnh đen, ngay cả một ánh trăng cũng không có, chỉ có đèn xe.

Toàn thân Trần Anh Tuấn đều đang run rẩy, vừa rồi thắng gấp, xe đã tắt máy.

Lúc anh ta có ý đồ đánh lửa, lại phát hiện, xe khởi động thế nào cũng không được.

“Mẹ nó!”

Trần Anh Tuấn hung hăng nện một quyền ở trên tay lái, mặt mũi tràn đầy lửa giận.

Hiện tại, nhất định anh ta phải xuống xe xem một chút, đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra.

Anh ta vừa đi xuống xe, bỗng nhiên phía sau có một luồng gió lạnh đánh đến, lông tơ toàn thân anh ta đều dựng lên.

“Ai?”

Bỗng nhiên anh ta quay người, lại phát hiện cái gì cũng không có.

Trong lòng sợ hãi, làm cho anh ta có dự cảm vô cùng không lành.

Vừa rồi rõ ràng trông thấy anh ta trông thấy, trước xe có người, anh ta mới phanh lại, nhưng bây giờ, một bóng người cũng không có, xe cũng thả neo.

Đối Trần Anh Tuấn mà nói, quả thực chính là rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

“Bành!”

Anh ta vừa mở ra động cơ chuẩn bị kiểm tra, một bóng đen đã chạy đến, một cước đạp anh ta bay xa.

“A……”

Trần Anh Tuấn điên cuồng kêu lớn, cũng không phải là bởi vì đau nhức, mà là sâu trong lòng sợ hãi.

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa, xin anh đừng giết tôi……”

Trần Anh Tuấn vừa té xuống đất, liền vội vàng lật người lên, đầu nặng nề mà dập xuống đất.

“Anh đã làm sai điều gì?”

Một giọng nói lạnh như băng lập tức vang lên.

“Tôi, tôi……”

Trần Anh Tuấn liên tiếp nói hai chữ tôi, cũng không biết muốn nói gì.

“Xem ra, anh làm chuyện xấu quá nhiều, nhiều đến mức anh cũng không biết phải nói chuyện nào.”

Giọng nói kia tràn đầy sát ý mạnh mẽ.

Trong lúc đó Trần Anh Tuấn lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được, cũng không phải là gặp phải quỷ, mà là người.

Mượn ánh đèn xe, anh ta trông thấy một bóng dáng màu đen, trong tay tay cầm theo một thanh chủy thủ phát ra ánh sáng bạc, đang từng bước đến gần anh ta.

“Anh, anh là ai?”

Thân thể Trần Anh Tuấn run rẩy kịch liệt.

Mặc dù không phải đụng quỷ, nhưng chuyện sắp xảy ra, so với gặp quỷ còn làm cho anh ta sợ hãi hơn.

Đối phương dùng một cước đạp bay anh ta, còn cầm môt cây chủy thủ đến gần anh ta, đương nhiên là muốn lấy mạng của anh ta.

Thấy đối phương cách anh ta càng ngày càng gần, Trần Anh Tuấn đã muốn sợ đến khóc, bỗng nhiên đứng dậy chạy đi.

“Phù!”

Anh ta vừa chạy ra ba bốn mét, một luồng ánh sáng lóe lên, lưỡi dao trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của anh ta.

Hai tay Trần Anh Tuấn ôm lấy yết hầu, thân thể thẳng tắp ngã trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Mà người áo đen quay người đi vào bóng tối, tựa như vương giả trong đêm tối.

Cùng lúc đó, Dương Chấn vừa cùng Tô San trở lại khách sạn.

Điện thoại Dương Chấn bỗng nhiên nhận được một tin nhắn: “Trần Anh Tuấn, chết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.