Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2328



Chương 2328:

 

Theo tính toán của lão ta, đòn khi nãy chính là đòn mạnh nhất, Dương Chấn hoàn toàn không có đường sống.

 

Nhưng Dương Chấn lại đánh ra một đòn với lão ta trên không trung, còn khiến lão ta lùi đi năm sáu bước.

 

“Mày đúng là con gián đánh mãi không chết, không ngờ vẫn có thể đứng lên được”.

 

Diệp Lâm nhìn Dương Chấn cố găng bò dậy từ dưới đất, sắc mặt cực kỳ u ám.

 

Dương Chấn không nói gì, cố gắng vận hành phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, công pháp này không chỉ có thể nâng cao thực lực của mình, còn có thể nhanh chóng phục hồi năng lượng bị tiêu hao.

 

Khi nãy ác chiến với Diệp Lâm, anh gần như tiêu hao hết thể lực, bây giờ muốn chiến đấu với Diệp Lâm nữa thì phải nghĩ cách hồi phục thể lực với tốc độ nhanh nhất.

 

“Cậu Chấn, cậu nghỉ ngơi trước đi, để chúng tôi đối phó với lão ta”.

 

Tống Tả cất lời, không chờ Dương Chấn đáp lại, ông ta và Tống Hữu đã người trái kẻ phải xông về phía Diệp Lâm.

 

Bọn họ biết Dương Chấn bây giờ cần hồi phục thể lực, chỉ cần có thể tranh thủ đủ thời gian cho Dương Chấn, Dương Chấn sẽ còn cơ hội, nếu không hôm nay Dương Chấn thật sự sẽ chết ở đây.

 

“Không biết tự lượng sức mình!”

 

Diệp Lâm cũng không coi hai anh em Tống Tả và Tống Hữu ra gì, hừ lạnh một tiếng, hơi thở Siêu Phàm Ngũ Cảnh phát ra từ lên người lão ta.

 

Thoät một cái, lão ta đã biến mất khỏi vị trí đang đứng, một giây sau, hai anh em họ Tống bắt đầu so đấu với đòn tấn công của Diệp Lâm.

 

Vừa so chiêu, Diệp Lâm khi nãy còn xem thường hai anh em họ Tống mới nhận ra, không ngờ thực lực của bọn họ lại mạnh như thế.

 

Trận chiến giữa hai bên lại nổ ra một lần nữa.

 

Mà Dương Chấn cũng hiểu trạng thái của mình bây giờ không thích hợp tiếp tục chiến đấu, lập tức ngồi khoanh chân, vận hành Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

 

Phép hô hấp tâng thứ năm nhanh chóng khiến tiết tấu hô hấp của anh tiến vào một trạng thái huyền diệu.

 

Dương Chấn chợt cảm thấy mỗi một lần mình hít thế đều như hấp thụ năng lực thuần túy nhất trong đất trời vậy.

 

Khi nấy thân thể anh đã bị tổn hao rất nhiều, bây giờ tựa như một miếng bọt biển thiếu nước đang không ngừng hút nước vậy.

 

Dường như mỗi một tế bào trong người cũng trở nên sống động.

 

Khí thế võ đạo trên người anh cũng không ngừng trở nên mạnh mẽ, mọi chuyện ở bên ngoài đều như không liên quan đến anh, trong đất trời chỉ còn một mình anh thôi.

 

“Cậu Chấn làm sao thế?”

 

“Chẳng lẽ cậu ta bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi?”

 

“Không ngờ hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Chấn dẫn đến phối hợp với nhau lại bộc phát ra thực lực mạnh đến thế”.

 

“Không đúng, khi nấy không phải hai cao thủ Dương Chấn dẫn đến đang đánh nhau với Lưu lão quái ư? Bọn họ đi đánh nhau với Diệp Lâm, vậy Lưu lão quái đâu? Còn cả Diệp Hoàng nữa, sao không thấy đâu cả vậy?”

 

Ban đầu tất cả mọi người đều đang chú ý đến Dương Chấn, nhưng chẳng mấy chốc đã có người nhớ tới Lưu lão quái, nhưng Lưu lão quái lại bỗng nhiên biến mất tặm.

 

Chảng những thế, ngay cả Diệp Hoàng cũng không thấy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.