Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2329



Chương 2329:

 

“Ai có thể cho tôi biết khi nãy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không? Lưu lão quái không phải cao thủ Hoàng tộc họ Diệp mời đến à? Bây giờ Dương Chấn bị thương nặng, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để lão ta ra tay à? Sao lão ta lại biến mất dạng rồi?”

 

Mấy cao thủ ở cách đó không xa đều thấy khó hiểu.

 

Nhưng mọi người cũng chỉ hơi khó hiểu thôi, chẳng mấy chốc lại đặt sự chú ý lên chiến trường, trận chiến giữa Siêu Phàm Cảnh, bình thường rất hiếm khi thấy được.

 

Lúc này, Diệp Lâm đã hoàn toàn bùng nổ, nhưng trận chiến với Dương Chấn khi nãy đã tốn rất nhiều sức lực của lão ta, dù đã hoàn toàn bùng nổ, nhưng thực lực vẫn yếu hơn lúc trước nhiều.

 

Nhưng hai anh em họ Tống chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh và Siêu Phàm Tam Cảnh, phối hợp với nhau cũng chỉ bùng nổ ra thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, vẫn yếu hơn Diệp Lâm là Siêu Phàm Ngũ Cảnh không ít.

 

Bây giờ, hai anh em họ Tống đang dốc hết sức lực giao chiến với Diệp Lâm, trạng thái của hai người cũng cực kỳ tệ, một khi ai trong hai người không kiên trì được nữa, liên kết giữa bọn họ sẽ lập tức bị đánh tan.

 

“Âm!”

 

Quả nhiên, hai anh em họ Tống không kiên trì nổi nữa, Diệp Lâm bỗng nhiên đánh một đòn lên người Tống Hữu, Tống Hữu chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh lập tức bị đánh bay.

 

Đến lúc này, hai anh em họ Tống chỉ còn lại một mình Tống Tả, mà Tống Tả chỉ là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, cách Diệp Lâm tới hai cảnh giới, sao có thể là đối thủ của Diệp Lâm được?

 

“Oành!”

 

Tống Tả còn chưa lấy lại tinh thân thì đã bị dính một đòn nặng, bay thẳng đến bên cạnh Dương Chấn như quả bóng bị đá bay.

 

“Bây giờ, để tao xem còn ai có thể giúp mày?”

 

Diệp Lâm bước từng bước về phía Dương Chấn, trong đôi mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.

 

Mấy người Thượng Quan Hoàng ở cách đó không xa đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.

 

Bây giờ, Dương Chấn bị thương nặng, hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng bị Diệp Lâm làm trọng thượng, cũng như lời lão ta nói, còn ai có thể cứu Dương Chấn đây?

 

“Cậu Chấn, cậu mau tỉnh lại đi!”

 

Tống Tả và Tống Hữu ngã bên cạnh Dương Chấn đều mong đợi nhìn về phía anh, cầu xin nói.

 

Lúc này Dương Chấn giống như một hòa thượng đang ngồi thiền, vừa giống như đã ngủ thiếp đi.

 

Chỉ cần Diệp Lâm đánh tới, e rằng Dương Chấn sẽ bị hạ gục trong nháy mắt. Có thể nói Dương Chấn là hy vọng của hai anh em họ Tống, cũng là hy vọng của những thế lực thân thiết với Dương Chấn là mấy người Thượng Quan Hoàng.

 

Nhưng Diệp Lâm đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Chấn, đứng trên cao nhìn Dương Chấn đang ngồi khoanh chân, tàn nhãn nói: “Đợi đến lúc mày chết rồi, Hoàng tộc họ Diệp chắc chắn sẽ tìm đến tất cả người thân bạn bè của mày, sau đó giết chết bọn họ. Mày yên tâm, tao sẽ không để mày quá cô đơn dưới nơi suối vàng đâu”.

 

“Không phải mày vẫn luôn không muốn Đế Thôn xuất thế sao? Đợi khi mày chết rồi, cuộc đấu võ tranh giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ tiếp tục tiến hành. Không có mày ngăn cản, Hoàng tộc họ Diệp tao có thể tùy ý nâng đỡ một con rối biết nghe lời, sau này, Đế Thôn cũng sẽ do Hoàng tộc họ Diệp tao quản lý”.

 

“Dương Chấn, mày có thể chết rồi!”

 

Diệp Lâm vừa dứt lời, một khí thế võ đạo đáng sợ ngưng tụ trên chân phải của lão ta, chân trái của lão ta không di chuyển, còn chân phải thì đá về phía sau, sau đó muốn đạp lên đầu Dương Chấn.

 

“Chết đi!”

 

Diệp Lâm hét to một tiếng, chân phải mang theo tất cả sức mạnh của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh giậm mạnh xuống.

 

“Vùi”

 

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lúc đòn trí mạng này của Diệp Lâm rơi xuống, Dương Chấn khi nãy còn đang ngồi khoanh chân ngay tại chỗ đột nhiên biến mất, mà đòn tấn công của Diệp Lâm cũng thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.