Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2370



Chương 2370:

 

Rõ ràng Hoàng tộc họ Diệp có địa vị cao quý ở Hoàng thành Diệp, Đường Ức Nhu lại là vợ chưa cưới của Diệp Thiên Minh, cho dù cô ta không tự nguyện, chỉ e gia tộc cô ta cũng sẽ bắt cô ta lấy hắn.

 

Đây là khoang hạng nhất, chuyến bay này đang tiến về phía Hoàng thành Diệp, trong khoang toàn những nhân vật lớn, đám người vốn đang hơi tức giận vì chuyện giữa Diệp Thiên Minh và Dương Chấn, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp Thiên Minh, họ đều im lặng, vờ như không thấy gì nữa.

 

“Thưa anh, anh có thể buông anh ta ra không ạ”

 

Đường Ức Nhu bỗng nhìn về phía Dương Chấn bằng ánh mắt khẩn cầu.

 

Dương Chấn nhìn Đường Ức Nhu rồi lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Minh, nhắc lại: “Tao cho mày cơ hội cuối, xin lỗi đi!”

 

“Thăng khốn! Mày chán sống rồi!”

 

Diệp Thiên Minh hoàn toàn nổi giận, bỗng năm tay kia lại, đấm mạnh vào đầu Dương Chấn.

 

“Goi chừng!”, Đường Ức Nhu hét lên kinh hãi.

 

“Rắc!”

 

Tiếng xương gãy giòn giã bỗng vang lên.

 

“Á… tay của tôi, tay của tôi… A…”

 

Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn bỗng vang khắp khoang, cánh tay bị Dương Chấn năm của Diệp Thiên Minh đã uốn cong chín mươi độ.

 

Mặt Diệp Thiên Minh đầm đìa mồ hôi lạnh vì đau, hắn nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt độc ác, chỉ muốn giết anh ngay lúc này.

 

Tiếng hét của hắn đã khiến mọi người chú ý đến, Đường Ức Nhu cũng kinh hãi hé miệng, có vẻ không dám tin.

 

Một lúc lâu sau, Đường Ức Nhu mới kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Anh ta là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, cháu ruột Diệp Hoàng, anh bẻ gãy tay anh ta, sau khi đến Hoàng thành Diệp, chắc chăn anh ta sẽ không tha cho anh”.

 

Dương Chấn không buồn nhìn Đường Ức Nhu, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.

 

Đường Ức Nhu càng kinh ngạc hơn, nói với vẻ tức giận: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế? Chuyến bay này đến Hoàng thành Diệp, Diệp Thiên Minh là người của Hoàng tộc họ Diệp, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?”

 

“Cô quan tâm tôi như thế vì thích tôi à?2”

 

Dương Chấn bỗng mở mắt ra, nhìn Đường Ức Nhu với vẻ nghiền ngẫm.

 

Mặt Đường Ức Nhu lập tức đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cô ta thoáng sững sờ rồi thở hổn hển: “Anh nói linh tỉnh gì thế?

 

Tôi mới gặp anh lần đầu tiên, sao có thể thích anh được?”

 

“Nếu đã không thích thì cô quan tâm tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ cô bị hành động dũng cảm của tôi chỉnh phục rồi hả?”

 

Dương Chấn cười híp mắt, trông như lưu manh.

 

Ngay cả hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng rất ngạc nhiên, hình như không ngờ Dương Chấn còn có bộ mặt này.

 

“Đồ lưu manh! Tôi mặc xác anh đấy!”

 

Đường Ức Nhu tức điên, nói rồi quay ngoắt đi, không quan tâm đến Dương Chấn nữa.

 

Lúc này tai Dương Chấn mới được yên tĩnh, anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Hồi nãy anh cố ý làm như thế, vì anh nhận ra Đường Ức Nhu rất nhiệt tình, nếu anh không làm vậy, chắc chắn cô gái này sẽ lải nhải không ngừng, nên anh dứt khoát dùng cách cực đoan đó để chặn họng Đường Ức Nhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.