Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2413



Chương 2413:

 

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta cũng cảm nhận được uy lực này, như thế có thể đoán được ông cụ này là một người rất mạnh.

 

Nếu tha cho Dương Chấn thì ít nhất trong thời gian ngăn không cần lo tới chuyện anh sẽ quay lại báo thù. Nếu không làm vậy thì lão ta có thể sẽ bị ông lão mặc đồ vải giết chết ngay, mà cho dù không giết được thì chắc chắn lão ta cũng sẽ bị trọng thương. ¬ Nghĩ đến đây, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không do dự nữa, buông lỏng bàn chân đang giãm trên lồng ngực của Dương Chấn, lạnh giọng nói: ‘Nể mặt ông, tạm thời hôm nay tôi tha cho cậu ta một mạng. Nếu còn dám xâm phạm Hoàng tộc họ Diệp, giết không thai”

 

Trong nhất thời, Dương Chấn cảm thấy áp lực trên người giảm đi không ít. Anh chật vật đứng lên, nhìn chăm chăm lão ta: “Tôi sẽ còn quay lại đây”.

 

Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của Dương Chấn, tim lão ta bỗng đập mạnh, có chút loạn nhịp.

 

“Hừ!”

 

Lão ta cười gần nói: ‘Nếu mày còn dám đến, Hoàng tộc họ Diệp chính là mồ chôn của mày!”

 

Dương Chấn lại không để ý tới lão ta mà nhìn về phía ông cụ mặc áo vải, cảm kích nói: “Cảm ơn ông đã cứu mạng tôi!”

 

Ông cụ vẫn một biểu cảm lạnh nhạt như cũ, khẽ khoát tay: “Tôi không cứu cậu, là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không giết cậu”.

 

Nói là vậy, nhưng nếu như không có sự xuất hiện của ông cụ thì sao người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp có thể bỏ qua cho anh?

 

Dương Chấn cũng không tranh chấp chuyện này nữa, chỉ là trong lòng thầm cảm kích. Ngày sau nếu như có cơ hội, anh sẽ trả lại cho đối phương ơn cứu mạng hôm nay.

 

Ông cụ mặc áo vải lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi xoay người định rời khỏi.

 

“Người bảo vệ, ngài không thể làm như vậy!”

 

“Thăng nhóc này rất muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ngài là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, nếu ngài tha cho cậu ta thì khác nào thả hổ về rừng!”

 

“Người bảo vệ, xin ngài hãy giết Dương Chấn địt”

 

Cách đó không xa, Diệp Lâm thấy người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang rời đi thì lập tức quỳ xuống cầu xin.

 

Giờ đây, Diệp Lâm đã hiểu rằng cho dù có dốc hết sức thì mình vẫn không phải đối thủ của Dương Chấn. Nếu như không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, chắc chăn hôm nay lão ta đã phải chết.

 

Huống hồ thiên phú võ thuật của Dương Chấn kinh khủng như Vậy, nếu như thả đi thì không lâu nữa thực lực sẽ còn mạnh lên gấp mấy lần.

 

Không phải lúc nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể xuất hiện kịp thời. So chiêu với cao thủ đứng đầu giống như chơi đùa với tử thần, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đến muộn hơn chút nữa thôi là Diệp Lâm đã chết dưới tay Dương Chấn rồi.

 

“Cút! Thật là làm mất mặt Hoàng tộc!”

 

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

 

Đảo mắt, lão già này đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Lâm nhìn ông cụ mặc áo vải đang cười híp mắt, lại nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Dương Chấn, toàn thân đều run lên, xoay người chạy đi: “Ngài đợi tôi với!”

 

Rất nhanh, Diệp Lâm cũng trốn mất dạng.

 

Đỉnh Hoàng Sơn lần nữa trở về với yên bình, chỉ còn lại Dương Chấn cùng ông cụ mặc áo vải.

 

“Ừ, không tệ!”

 

Hai mắt ông cụ nhìn Dương Chấn hồi lâu, bỗng nhiên gật đầu khen ngợi: “Còn trẻ mà đã có thể từ Siêu Phàm Tam Cảnh bộc phát ra Siêu Phàm Lục Cảnh, đúng là vô cùng lợi hại”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.