Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2435



Chương 2435:

 

Dương Chấn nhìn thẳng vào Lý Trọng, đáy mắt toát ra một tia thất vọng: “Tôi mang theo cao thủ nhà họ Lý tới Hoàng thành Diệp đánh một trận, ông cho răng tôi làm thế là để lợi dụng các ông nhằm đối phó với Hoàng tộc họ Diệp, dù thua thì cũng chỉ có nhà họ Lý phải chịu tổn thất lớn nhất, còn tôi sẽ không có bất kì tổn thất nào, hơn nữa, nếu có ngày nhà họ Lý thay thế được vị trí của Hoàng tộc họ Diệp thì sẽ vẫn phải chịu sự quản chế của tôi?”

 

“Thêm nữa, tôi hôn mê ba ngày ba đêm, các người cho răng võ thuật của tôi đã hoàn toàn bị phế bỏ, tôi bảo bạn tôi rời khỏi nơi này, các người lại cho rằng, vì tôi đã không có năng lực bảo vệ bọn họ nên mới muốn cho bọn họ chạy khỏi Hoàng thành Thượng Quan?”

 

Dương Chấn liên tục chất vấn, giọng nói lại hết sức bình thản, không nghe ra tâm trạng thế nào, nhưng chính vẻ bình thản dửng dưng này lại càng làm cho Lý Trọng cảm thấy có áp lực lớn hơn nữa.

 

“Bịch!”

 

Lý Trọng vội quỳ gối dưới chân Dương Chấn, mặt đầy hối hận, nói: ‘Cậu Chấn, tôi sai rồi, tôi thực sự biết tội rồi! Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội nữa, tôi bảo đảm, nhà họ Lý tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cậu lần nữa!”

 

Dương Chấn thờ ơ nói: ‘Ông nghĩ, tôi còn có thể tin tưởng lời ông nữa sao?”

 

Lý Trọng cầu khẩn: “Cậu Chấn, rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới có n tin tưởng tôi lần nữa?”

 

Dương Chấn lắc đầu: “Ông hẳn đã hiểu con người tôi, xưa nay tôi vốn là người trọng tình trọng nghĩa, ai tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với họ gấp trăm nghìn lần, nhưng nếu có người phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua”.

 

Lý Trọng gật đầu: “Những điều cậu nói, tôi đều hiểu, chỉ có điều, tôi vẫn muốn cầu xin cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa, lần này, tôi đã thực sự làm sai, nhưng cũng may vân chưa gây ra hậu quả nào không thể cứu vãn được. Xin cậu yên tâm, cô Lâm nhất định sẽ không có việc gì đâu, tôi đã mời vị thần y tốt nhất tới chữa cho cô ấy rồi”.

 

Dứt lời, lão ta lấy ra một bình sứ trắng tinh xảo, hai tay dâng lên cho Dương Chấn.

 

Dương Chấn nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

 

Lý Trọng vội vàng đáp: ‘Đây là một viên thuốc tôi đã từng tìm thấy ở cùng một chỗ với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, viên thuốc này có công hiệu gì, tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, nó nhất định cực kì quý giá”.

 

“Tôi biết mình đã phạm phải một lỗi lầm không thể bù đắp, đồng thời cũng đã khiến cậu Chấn đây vô cùng thất vọng về tôi, nhưng tôi thực sự thành tâm dâng viên thuốc này cho cậu, tôi không cầu mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu có thể tha cho nhà họ Lý tôi”.

 

Dương Chấn bỗng thở ra một hơi thật dài, nhận lấy bình sứ kia, nói: ‘Ông đứng lên trước đi!”

 

Bấy giờ Lý Trọng mới đứng dậy: “Vâng!”

 

Lão ta cúi đầu đứng trước mặt Dương Chấn như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, không dám ngẩng lên nhìn Dương Chấn.

 

“Như ông vừa nói, tuy nhà họ Lý đã phạm sai lầm nhưng còn may vẫn chưa tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nếu đã thế thì thôi vậy, từ nay về Sau, tình cảm giữa tôi và nhà họ Lý coi như kết thúc ở đây”.

 

“Sau này, chỉ cần nhà họ Lý không chủ động gây phiền phức cho tôi, tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu nhà họ Lý có người dám dẫm lên giới hạn chịu đựng của tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến nhà họ Lý biến mất khỏi thế giới này!”

 

Giọng Dương Chấn lạnh lẽo cực độ, ngay chính Lý Trọng cũng cảm thấy buốt đến tận Xương.

 

“Cậu Chấn, thực sự không thể cho nhà họ Lý thêm một cơ hội sao?”, Lý Trọng không cam lòng, hỏi thêm.

 

Dương Chấn lắc đầu: ‘Các người đối xử với tôi thế nào, tôi đều có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng các người tuyệt đối không nên có ý định lấy bạn bè tôi để đe dọa tôi, bỏ qua cho nhà họ Lý đã là vì nể tình cảm trước đây giữa hai bên, còn về ngày sau, nhà họ Lý thế nào, đã không còn liên quan đến tôi nữa’.

 

Tuy không cam lòng nhưng Lý Trọng vẫn gật đầu: “Tôi hiểu, cậu Chấn, thực sự vô cùng xin lỗi, sau này, nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không làm gì mạo phạm đến cậu nữa, tôi xin bảo đảm”.

 

Dương Chấn gật đầu: “Tốt, ông đi ra đi!”

 

“Vâng, Lý Trọng quay đầu rời khỏi đây.

 

Mãi đến khi Lý Trọng đi khuất rồi, Dương Chấn mới âm thầm thở ra một hơi, sau lưng anh đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

 

Vừa rồi, hành vi của anh hoàn toàn là lấy tính mạng của mình ra để liều lĩnh đánh cược, cược rằng Lý Trọng không dám tùy tiện ra tay với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.