Chương 2457:
Bởi vì cao thủ mặc đồ đen đứng trước mắt này, Dương Chấn đã từng gặp mặt. Đây là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bên cạnh Thượng Quan Hoàng, hầu như mỗi lần Thượng Quan Hoàng ra ngoài đều có thể thấy người này đứng sau lưng, tên là Lý Thái Bạch.
Lúc này, Lý Thái Bạch đột ngột xuất hiện trong phòng anh, sắc mặt còn đằng đằng sát khí, đây không phải là muốn thử Dương Chấn mà thật sự muốn giết anh.
Sắc mặt Dương Chấn trở nên khó coi, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Thái Bạch, nói: “Đêm hôm khuya khoắt ông xông vào phòng tôi, còn muốn giết tôi, Thượng Quan Hoàng có biết chuyện này không?”
“Hay là, ông đã sớm phản bội Thượng Quan Hoàng, có người bảo ông ra tay với tôi? Nếu có thể giết tôi thì là tốt nhất, nếu không giết được thì vẫn có thể khơi lên mối thù giữa tôi và Hoàng tộc họ Thượng Quan?”
Con ngươi của Lý Thái Bạch co rút lại, lão ta không ngờ, Dương Chấn chỉ vừa nhìn thấy lão ta liền đoán được mục đích của lão.
“Quả đúng thế rồi!”
Dương Chấn cũng chỉ định thử một phen, nhưng từ ánh mắt Lý Thái Bạch, anh đã nhận ra chân tướng sự việc.
Nơi này dù sao cũng là Hoàng phủ họ Thượng Quan, nếu Thượng Quan Hoàng thật sự muốn giết anh thì đã sớm ra tay rồi, chẳng cần đợi đến lúc này. Hơn nữa, nếu Thượng Quan Hoàng muốn ra tay giết anh, chí ít cũng sẽ phái một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh mà không phải chỉ phái một gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong Hoàng phủ họ Thượng Quan, kẻ có cơ hội tiếp cận anh chỉ có người trong Hoàng phủ, người ngoài muốn ra tay phải thông qua thám tử cài trong Hoàng phủ này.
Chẳng nói gì Hoàng tộc, ngay cả trong các gia tộc lớn khác cũng có rất nhiều thám tử nằm vùng do các thế lực bên ngoài cài vào.
“Hừ!”
Lý Thái Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Một người chết, không có tư cách biết nhiều như vậy”.
Vừa dứt lời, chân lão ta đã di động, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Dương Chấn, giơ tay đánh ra một đòn.
“Uỳnh!”
Một tiếng động trầm trầm vang lên, nắm tay của Lý Thái Bạch đã đánh trúng giữa ngực Dương Chấn.
Nhưng ngay sau đó, lão ta khiếp sợ trừng mắt, Dương Chấn chỉ bị bắn ngược ra sau rồi lại bình thản đứng lên, thoạt nhìn hoàn toàn không hề bị thương.
“Mày, tu vi võ thuật của mày không bị mất?”
Con ngươi Lý Thái Bạch đã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi tột cùng.
Tuy rất nhiều người đều đang hoài nghi, không rõ Dương Chấn có thực sự mất hết võ thuật hay không, nhưng khi thật sự xác định được tu vi võ thuật của Dương Chấn không hề bị phế bỏ, điều này vẫn làm người ta vô cùng khiếp sợ.
Đương nhiên, Lý Thái Bạch còn không biết, Dương Chấn chỉ bị mất đi cảnh giới võ thuật, nhưng sức mạnh thân thể vẫn còn duy trì ở cấp độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.
Chính bởi điều này, tuy Dương Chấn đã bị lão ta đánh bay trong một quyền nhưng lại hoàn toàn không hề bị thương tổn.
Dương Chấn âm thầm mừng rỡ trong lòng, trước đó anh chỉ suy đoán, thân thể mình vẫn đang duy trì gân cốt như cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, hôm nay rốt cuộc đã được nghiệm chứng.
Lý Thái Bạch là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, một đòn của lão ta lại chỉ khiến anh bay ngược ra sau, thân thể hoàn toàn không bị tổn thương gì.
“Không đúng!”
Lý Thái Bạch cũng đã nhanh chóng phản ứng lại, nếu quả thật Dương Chấn vẫn còn tu vi võ thuật như trước, vì sao lại bị lão ta đánh bay được?
Nếu Dương Chấn đã không còn tu vi, với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của lão ta, một đòn vừa rồi đã có thể lấy mạng Dương Chấn.
Nhưng nếu quả thật Dương Chấn đã mất hết võ thuật, điều vừa rồi nên giải thích thế nào đây?