Chương 2474:
Lý Bảo Tuấn lau vết máu trên miệng, vẻ mặt điên cuồng cười nói: “Ông thật sự nghĩ Dương Chấn đã khôi phục võ công rồi à? Lần trước cậu ta bị thương nặng như vậy, sao có thể khôi phục được tu vi chứ?”
“Theo tôi thấy, lúc nãy cậu ta ra tay với Thượng Quan Tử Khiêm thật ra là vì Hoàng tộc họ Thượng Quan đang phối hợp diễn kịch với cậu ta mà thôi”.
“Dương Chấn, nếu cậu là đàn ông thì mau lăn ra đây chấp nhận thách đấu với tôi!”
Lời này vừa nói ra khiến những người ở đó kinh ngạc tột độ!
Thượng Quan Tử Khiêm ngây ra trong chốc lát, sau đó thẹn quá thành giận nói: “Lý Bảo Tuấn, cậu đừng ngậm máu phun người, tôi không hề phối hợp diễn kịch với cậu ấy”.
Lý Bảo Tuấn cười lạnh: “Có hay không, ông tự biết”.
Nói xong hai mắt Lý Bảo Tuấn nhìn chằm chặp Dương Chấn nói: “Tôi muốn thách đấu với cậu, cậu dám không?”
Bản thân Lý Bảo Tuấn cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, cũng là thiên tài ở nhà họ Lý nhưng bây giờ anh ta lại muốn thách đấu với Dương Chấn.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Chấn. Không ít người cũng nghi ngờ, dù sao lần trước sau khi đi Hoàng Thành Diệp, anh đã bị thương rất nặng, còn hôn mê tới mấy ngày liền.
Thậm chí còn bị nhà họ Lý giam lỏng nên rất nhiều đều nghi ngờ võ công của Dương Chấn đã mất hết, cho nên anh mới không dám manh động.
Không chỉ người nhà họ Lý nghĩ như vậy mà ngay cả người của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đang nghi ngờ.
Trong mắt Thượng Quan Nhu hơi lóe lên, ngay cả cô ta cũng không biết liệu Dương Chấn đã khôi phục võ công hay chưa?
“Nơi này là Hoàng tộc, sao có thể cho các người càn rỡ như vậy?”
Thượng Quan Nhu bỗng nhiên đi lên trước, khí thế võ công Thần Cảnh trung kỳ lan tràn khắp người cô ta, dường như chỉ cần nhà họ Lý dám động thủ, cô ta sẽ ra tay với người nhà họ Lý ngay.
Lúc này Lý bảo tuấn gần như phát điên, dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Nếu cậu là đàn ông, thì đừng núp sau lưng đàn bà, mau cút ra đây chấp nhận thách thức của tôi!”
Thượng Quan Nhu vừa muốn lên tiếng liền bị Dương Chấn ngắt lời: “Đúng là kẻ ngu không biết sợ. Nếu ông tổ của anh có mặt ở đây cũng không dám khiêu khích tôi. Nếu anh đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn!”
Trong lúc nói chuyện, Dương Chấn đã đi đến khoảng trống giữa đại sảnh vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Lý Bảo Tuấn.
Lý Bảo Tuấn vốn vẫn không sợ Dương Chấn, nhưng khi thấy Dương Chấn ngạo nghễ bước tới thì trong lòng bỗng muốn rút lui.
Anh ta cũng là do giận quá mất khôn nên mới dám nói ra suy đoán của mình về việc liệu có phải Dương Chấn vẫn chưa khôi phục hay không? Mặc dù cũng có rất nhiều người đều nghi nghờ giống anh ta nhưng không ai dám nói ra.
“Dương Chấn, cậu quá lời rồi. Lý Bảo Tuấn có thân phận gì, cậu lại là thân phận gì? Làm sao nó có tư cách khiêu khích cậu chứ?”
Vị cha chú nhà họ Lý đột nhiên hoảng hốt, vội vàng bước tới, vẻ mặt sợ sệt nói: “Nếu công chúa Nhu đã có tình ý thì chúng tôi sẽ không làm khó người khác nữa. Cuộc hôn nhân thì coi như thôi đi. Chúng tôi sẽ dẫn Lý Bảo Tuấn rời đi ngay”.
Dứt lời, ông ta còn quát lên với Lý Bảo Tuấn: “Còn không mau xin lỗi Cậu Chấn?”
Lý Bảo Tuấn vốn đã có ý định muốn rút lui, nhưng khi sau khi nghe được lời của vị cha chú kia, anh ta chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục thậm tệ.
Anh ta thấy mọi người đều nhìn mình bằng cặp mắt xem thường.
Vốn dĩ cơn lửa giận đã tắt lúc này lại bùng lên, Lý Bảo Tuấn đi thẳng lên trước cả giận nói: “Tôi không sai? Tại sao phải xin lỗi cậu ta?”
“Dương Chấn, nếu cậu dám chấp nhận thách đấu của tôi vậy hãy để mọi người ở đây biết, cậu bây giờ lợi hại đến cỡ nào?”