Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2490



Chương 2490:

Thượng Quan Hoàng rất tức giận, nhưng không dám bùng nổ trước cửa phòng Dương Chấn, chỉ có thể nén giận rồi nói: “Nhu Nhu, ông chỉ muốn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Cậu Chấn, sau đó chữa trị đúng cách, chứ không định chọc giận cậu ấy”.

“Hơn nữa, Cậu Chấn là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan, sao ông phải chọc giận cậu ấy chứ? Cũng như cháu đã nói, Cậu Chấn rất mạnh, ông cũng không ngốc, sao lại làm hại Cậu Chấn đây?”

“Chẳng phải cháu thích Cậu Chấn ư? Nếu bệnh của cậu ấy nặng hơn vì chữa trị trễ thì phải làm sao bây giờ?”

“Cháu đừng quên, nhà họ Lý vẫn đang nhìn chằm chằm vào Cậu Chấn, thậm chí đã cử cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến Hoàng tộc, định ép cậu ấy tới nhà họ Lý”.

“Nếu vết thương của Cậu Chấn không được chữa trị kịp thời, khi nhà họ Lý đến lần nữa, cậu ấy sẽ đối phó ra sao?”

Sao Thượng Quan Nhu lại không biết Thượng Quan Hoàng đang cố tình thăm dò cô ta chứ.

Rõ ràng Thượng Quan Hoàng đã cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Dương Chấn, rõ ràng anh đã bị thương nặng, nhưng lão ta e ngại Dương Chấn nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà định tìm hiểu tình trạng của Dương Chấn qua cô ta.

Nếu Thượng Quan Hoàng biết tình trạng thật của Dương Chấn, Thượng Quan Nhu hiểu rõ sẽ xảy ra chuyện gì.

Với hiểu biết của cô ta về Dương Chấn, anh sẽ không bao giờ ngồi chờ chết hay tự chặn đường lui, nếu anh dám giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, tức là anh đã có năng lực đối phó.

Nếu Thượng Quan Hoàng gây bất lợi với Dương Chấn trong tình huống này, có lẽ Hoàng tộc sẽ gặp họa.

“Ông nội, mời ông về cho!”

Thượng Quan Nhu kiên định nói.

Sắc mặt Thượng Quan Hoàng ngày càng khó coi, thậm chí trong mắt đã lóe lên sát khí.

“Cháu biết mình đang làm gì không? Nếu làm lỡ chuyện lớn, cháu gánh nổi à?”, Thượng Quan Hoàng híp mắt.

Thượng Quan Nhu nói: “Cháu biết mình đang làm gì, ông nội, tốt nhất ông nên từ bỏ một số suy nghĩ viển vông đi, bằng không, cả Hoàng tộc sẽ gặp họa đấy”.

“Láo xược!”

Thượng Quan Hoàng giận dữ giơ tay lên, tát vào mặt Thượng Quan Nhu.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền đến từ trong phòng: “Ông dám động vào người phụ nữ của tôi hả?”

Tay Thượng Quan Hoàng đã sắp đánh trúng mặt Thượng Quan Nhu, nhưng câu nói của Dương Chấn lại khiến lão ta thấy ớn lạnh. Bàn tay lão ta lập tức ngừng cách mặt Thượng Quan Nhu một ngón tay, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.

Sau khi nghe Dương Chấn nói xong, mắt Thượng Quan Nhu lập tức rơm rớm nước mắt, tuy cô ta biết Dương Chấn chỉ nói thế để giúp cô ta.

Thượng Quan Hoàng thấp thỏm nói: “Xin Cậu Chấn thứ lỗi, tôi có chuyện lớn cần bàn với cậu thật, nhưng Nhu Nhu không cho tôi gặp cậu, trong tình huống cấp bách, tôi đã không kiểm soát nổi cơn giận của mình, Cậu Chấn, rất xin lỗi!”

“Vào đi!”

Dương Chấn chợt nói.

Thượng Quan Nhu hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao Dương Chấn lại bảo Thượng Quan Hoàng tiến vào, chẳng lẽ anh không sợ Thượng Quan Hoàng phát hiện anh đã bị thương nặng ư?

Thượng Quan Hoàng vốn đang định xông vào, nhưng khi Dương Chấn gọi lão ta vào, lão ta lại thấy hơi sợ hãi.

Nhưng lão ta vẫn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Dương Chấn đang bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, sắc mặt rất thản nhiên, hơi thở yếu ớt cũng bình thường như cũ.

Bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Dương Chấn không giống người bị thương nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.