Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2491



Chương 2491:

Chuyện này khiến Thượng Quan Hoàng càng khiếp sợ hơn, hồi nãy lão ta đã cảm nhận được hơi thở của Dương Chấn hết sức yếu ớt, rõ ràng vết thương đang phát tác rồi.

Sao Dương Chấn có thể hồi phục trong thời gian ngắn như thế chứ?

“Rốt cuộc Hoàng Chủ có chuyện lớn gì cần thương lượng với tôi? Hay Hoàng Chủ cũng như nhà họ Lý, nghi ngờ cảnh giới võ thuật của tôi nên định đến thăm dò?”

Dương Chấn chợt nói, ánh mắt rất lạnh lùng.

Lúc này Thượng Quan Hoàng mới hoàn hồn, toàn thân run lên, vội nói: “Cậu Chấn hiểu lầm rồi, cậu là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan, sao tôi lại nghi ngờ cậu chứ? Hơn nữa, cậu có thể giết cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, chắc chắn võ công đang ở trạng thái đỉnh cao rồi, tôi đâu dám nghi ngờ cậu?”

Dương Chấn cười lạnh, thản nhiên nói: “Ai bảo ông là võ công của tôi đang ở trạng thái đỉnh cao?”

“Hả?”

Thượng Quan Hoàng lập tức ngơ ngác.

Thượng Quan Nhu cũng hơi khó hiểu, nhưng Dương Chấn đã nhanh chóng nói tiếp: “Trong chuyến đi đến Hoàng tộc họ Diệp lần trước, đúng là tôi đã bị thương rất nặng, nền tảng võ thuật gần như hỏng hẳn, may mà mạng tôi lớn nên mới sống tới bây giờ”.

“Tuy bây giờ vết thương của tôi chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không phải thịt cá mặc người ta chém giết đâu, nếu ai đó dám có ý đồ với tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến họ hối hận”.

Rõ ràng câu nói này nhắm vào Thượng Quan Hoàng, sắc mặt Thượng Quan Hoàng tái mét, lão ta còn nghĩ Dương Chấn sẽ không trở mặt nhanh như thế, nhưng bây giờ xem ra anh đã trở mặt rồi.

Bằng không, sao anh lại nói thế với lão ta chứ?

Nếu Dương Chấn đã dám nói thế, tức là tuy võ công của anh chưa quay về trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng đã cách đỉnh cao không xa rồi ư?

Vào lúc mạnh nhất, Dương Chấn có thể đánh với người bảo vệ Hoàng tộc một trận, nghe nói thực lực của anh cũng không yếu hơn người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp là bao.

Quan trọng là Dương Chấn còn rất trẻ, chưa đầy ba mươi mà đã đạt được thành tựu như thế, nếu cho anh thêm mấy năm, có lẽ ngay cả người bảo vệ Hoàng tộc cũng không phải đối thủ của anh.

Thượng Quan Hoàng càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

“Nể mặt Nhu Nhu, tôi sẽ không so đo với ông, nhưng tôi nói cho ông biết, đây là lần cuối cùng, nếu ông dám có ý đồ với tôi nữa, cho dù tôi không phải đối thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, khiến Hoàng tộc họ Thượng Quan tổn thất nặng nề vẫn là chuyện dễ như bỡn”.

Dương Chấn chợt nói.

Thượng Quan Hoàng sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch, vội quỳ trước mặt Dương Chấn, thấp thỏm nói: “Cậu Chấn bớt nóng, tôi xin thề, Hoàng tộc họ Thượng Quan không bao giờ dám có ý đồ với cậu đâu”.

Thượng Quan Nhu hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn đang bị thương lại dọa được Thượng Quan Hoàng chỉ bằng vài câu nói.

Dương Chấn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhu Nhu là người phụ nữ của tôi, ông là ông nội cô ấy, bây giờ ông quỳ trước mặt tôi để khiến tôi tổn thọ à?”

Thượng Quan Hoàng thoáng sửng sốt rồi mới hoàn hồn, vội đứng dậy.

“Nói đi, ông muốn bàn chuyện quan trọng gì với tôi thế?”, Dương Chấn lạnh nhạt hỏi.

Lúc này Thượng Quan Hoàng mới nói: “Không giấu gì Cậu Chấn, từ sau khi Lý Trọng của nhà họ Lý xuất hiện, họ ngày càng hống hách, ỷ vào việc mình có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, không coi Hoàng tộc chúng tôi ra gì”.

“Nếu cứ để nhà họ Lý phát triển, có lẽ một ngày nào đó, Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ bị nhà họ Lý xóa sổ thôi, tôi đến tìm cậu vì muốn bàn chuyện hợp tác để đối phó với nhà họ Lý”.

Dương Chấn không nói gì, thản nhiên nhìn Thượng Quan Hoàng, chờ lão ta nói nốt.

Anh không tin Hoàng tộc họ Thượng Quan không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Trước đó có một cao thủ thần bí đeo mặt nạ, mặc áo đen đi theo Thượng Quan Hoàng, Dương Chấn có thể cảm nhận được thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chắn đã bước vào Siêu Phàm Cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.