Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2493



Chương 2493:

Lấy tình trạng bây giờ của anh, ba ngày, vết thương cũng có thể khôi phục rồi.

Quan trọng nhất là trong ba ngày này anh muốn cho mình thêm một hi vọng, hi vọng có thể khôi phục thực lực võ đạo đỉnh phong.

“Cậu Chấn yên tâm đi, ba ngày sắp tới tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy cậu. Cậu cứ yên tâm tu luyện, chờ chúng tôi bàn bạc kế hoạch xong, ba ngày sau sẽ báo cho cậu”.

Thường Quan Hoàng vội vàng nói, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Nhu đầy ẩn ý, nói: “Nhu Nhu, mấy ngày này cháu phải chăm sóc cho Cậu Chấn đấy”.

Thượng Quan Nhu gật đầu: “Vâng thưa ông nội!”

“Cậu Chấn, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu tu luyện đi!”

Nói xong, Thượng Quan Hoàng xoay người rời đi.

Đến khi Thượng Quan Hoàng rời đi một lúc lâu, Dương Chấn mới nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt, cả người vô cùng suy yếu đứng lên.

“Dương Chấn!”

Thượng Quan Nhu hét lên một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên, đỡ lấy Dương Chấn đang lảo đảo chực ngã.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là vừa rồi cố giữ trạng thái bình thường, thể lực suy kiệt quá mức”.

Trong ánh mắt Thượng Quan Nhu tràn đầy vẻ đau lòng, muốn giúp Dương Chấn nhưng không biết mình có thể giúp được gì, đỏ mặt nói: “Chỉ cần là tôi có thể giúp được, cậu cứ nói”.

Dương Chấn gật đầu nói: “Đỡ tôi ngồi xuống đi!”

Bây giờ anh thấy cả người vô lực, sợ là một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết anh.

Thượng Quan Nhu vội vàng đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, lại vội vàng rót cho Dương Chấn một ly nước ấm. Sau khi uống xong, Dương Chấn mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Thượng Quan Nhu lại vội vàng hỏi: “Còn cần tôi làm gì cho cậu không?”

Dương Chấn lắc đầu, mặt đầy phức tạp nhìn Thượng Quan Nhu, nói: “Thật ra thì chị không cần như vậy, chị biết trong lòng tôi chỉ có Tần Nhã, không thể chứa nổi người phụ nữ thứ hai nữa”.

Nghe vậy, cả người Thượng Quan Nhu run lên, đôi mắt còn ngấn nước. Những lời này của Dương Chấn khiến cho cô ta thấy hơi khó thở, nhưng cô ta có thể hiểu được, khi vừa mới bắt đầu, cô ta cũng biết, Dương Chấn là một người trọng tình trọng nghĩa.

Chính bởi vì vậy, cô ta mới thích Dương Chấn.

“Cậu nghĩ gì vậy?”

Yên lặng hồi lâu, Thượng Quan Nhu vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, cố làm ra vẻ kiêu ngạo, nói: “Cậu muốn chịu trách nhiệm với tôi, tôi còn không muốn ấy! Tôi là người thừa kế Hoàng vị của Hoàng tộc Thượng Quan, đàn ông theo đổi tôi có thể xếp một vòng quanh Hoàng thành đấy”.

Dương Chấn có thể cảm nhận được lúc này Thượng Quan Nhu đang giả vờ trấn định. Mặc dù lời anh nói rất vô tình, nhưng không thể không nói, bởi vì anh rất rõ ràng, trong lòng mình chỉ có Tần Nhã, nên Thượng Quan Nhu có bỏ ra nhiều hơn nữa cũng phí công thôi, không những vậy còn tăng thêm gánh nặng trong lòng Dương Chấn.

“Được rồi, tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, cậu tu luyện cho tốt đi, tranh thủ sớm ngày khôi phục cảnh giới võ đạo. Ba ngày sau, một khi Hoàng tộc khai chiến với nhà họ Lý, nếu như cậu chưa thể khôi phục cảnh giới võ đạo thì sẽ rất nguy hiểm”.

Thượng Quan Nhu bỗng nhiên đứng dậy, dứt lời liền xoay người nhanh chóng rời đi.

Dương Chấn cũng không ngăn cản, chẳng mấy chốc tiếng khóc thút thít đã truyền vào từ bên ngoài.

Dương Chấn thở dài, sau đó ném tất cả suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, thoáng cái đã tiến vào phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Ngay cả Thượng Quan Nhu cũng không biết, vừa rồi anh đồng ý trợ giúp Hoàng tộc họ Thượng Quan xử lý nhà họ Lý không phải hoàn toàn là vì nể mặt Thượng Quan Nhu, mà anh còn có kế hoạch khác.

Hơn nữa, dưới tình hình vừa rồi, bản thân anh cũng sắp không chịu nổi, chỉ cần Thượng Quan Hoàng dây dưa thêm một lát nữa, sợ là tình hình của anh sẽ bị lộ.

Hơn nữa anh cũng không thể nào đảm bảo sau khi từ chối Thượng Quan Hoàng, Hoàng tộc Thượng Quan có mạo hiểm ra tay với mình hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.