Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2546



Chương 2546:

Lúc này, Vũ Văn Bân như biến thành người khác, đang chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh, còn Dương Chấn thì điên cuồng đuổi theo anh ta.

Trên mặt Vũ Văn Bân có vẻ tức giận, anh ta không ngờ Dương Chấn lại mạnh đến mức này, anh ta biết rõ kết cục của mình sẽ thê thảm thế nào nếu bị Dương Chấn bắt.

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Chấn cảm thấy nội tạng mình sắp nổ tung, máu trong người cũng đang sôi lên, như có thể chết bất cứ lúc nào ở nơi này.

Lúc này, dường như anh đã quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ còn sát khí điên cuồng.

Cái chết của Vũ Văn Cao Dương cứ xuất hiện trong đầu anh hết lần này đến lần khác, mỗi khi như thế, lửa giận trong mắt anh lại dữ dội hơn.

Ngay cả anh cũng không nhận ra, sau khi dùng đan dược, anh chỉ có thể kiên trì mười phút, nhưng giờ đã được hơn hai mươi phút rồi.

Khí thế điên cuồng dần lan ra từ người anh, mắt anh đã đỏ ngầu, tựa như ác ma đến từ địa ngục.

Vũ Văn Bân đang chạy phía trước cũng cảm nhận được khí thế sau lưng đang dần đến gần mình, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, tao đã biến thành loại người không ra người, ma không ra ma, tại sao vẫn bị mày áp đảo chứ? Dương Chấn, mày không đuổi kịp tao được đâu!”

Lúc này, Vũ Văn Bân đã tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng chạy về phía trước, nếu bị Dương Chấn đuổi kịp, anh ta biết mình chỉ còn con đường chết mà thôi.

Từ sau khi Dương Chấn quay về Giang Hải, anh ta đã coi Dương Chấn như cái gai trong mắt, giết chết Dương Chấn đã trở thành chấp niệm trong lòng anh ta.

Không ai biết để có được sức mạnh như bây giờ, anh ta đã phải trả giá đắt đến mức nào.

Nhưng anh ta không ngờ Dương Chấn lại mạnh thế này, với thực lực bây giờ, anh ta vẫn không phải đối thủ của Dương Chấn, còn bị Dương Chấn đuổi giết.

Vũ Văn Bân nói với vẻ mặt dữ tợn: “Dương Chấn, một ngày nào đó, chắc chắn tao sẽ tự tay giết mày!”

Nhưng sau khi tốc độ của Vũ Văn Bân tăng lên, tốc độ của Dương Chấn cũng bất chợt tăng vọt, khí thế cuồng bạo tràn ngập trong người anh.

Mắt anh đỏ ngầu, không thấy tròng trắng đâu nữa, nếu anh em nhà họ Tống đang ở đây thì sẽ biết, huyết mạch cuồng hóa lại đang bùng nổ rồi.

Lúc này, dường như Dương Chấn đã hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng rõ ràng trong mắt anh vẫn có thù hận dữ dội, anh muốn giết Vũ Văn Bân hơn bất cứ lúc nào.

“Sao có thể chứ?”

Vũ Văn Bân cảm nhận được khí thế của Dương Chấn đang ngày càng gần mình, có vẻ không dám tin, lông tơ trên người dựng đứng.

Anh ta có linh cảm, có lẽ hôm nay anh ta sẽ chết dưới tay Dương Chấn.

Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi: “Mình là cậu chủ của gia tộc Vũ Văn, sao có thể chết dưới tay một đứa con nuôi của gia tộc Vũ Văn chứ?”

Nhưng anh ta đã chạy nhanh hết mức mà vẫn không thể kéo dài khoảng cách giữa mình và Dương Chấn, chỉ thấy Dương Chấn đã đến rất gần.

“Vũ Văn Bân!”

Một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên sau lưng anh ta.

“Rầm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.