Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2550



Chương 2550:

“Hoàng Chủ, nếu không có Cậu Chấn, cao thủ Thần Cảnh của chúng ta đã chết hết trong tay Lý Trọng rồi, Cậu Chấn có ơn với Hoàng tộc chúng ta, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa!”

Một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong được Dương Chấn cứu trước đó vội nói, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn.

Ngay sau đó, một cao thủ Thần Cảnh khác cũng nói: “Không sai, nếu không có Cậu Chấn, cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc đã đi đời nhà ma hết rồi, Hoàng tộc nợ ân tình của Cậu Chấn”.

Thượng Quan Nhu cắn môi, cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Ông nội, xin ông hãy nghĩ lại, Dương Chấn đã cứu cao thủ của Hoàng tộc, tức là vẫn có thể hòa giải ân oán giữa đôi bên, chúng ta nên coi cậu ấy như ân nhân chứ không phải kẻ thù”.

Thượng Quan Tử Chí cười lạnh: “Thượng Quan Nhu, mày đừng tưởng Hoàng tộc sẽ tha cho Dương Chấn vì mày là người phụ nữ của cậu ta, tuy cậu ta đã cứu cao thủ của Hoàng tộc chúng ta, nhưng nếu không có cậu ta, sao giữa nhà họ Lý và Hoàng tộc lại nổ ra cuộc chiến ác liệt như thế chứ?”

Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Không sai, Dương Chấn phải chết! Cậu ta phải chịu trách nhiệm với tổn thất của Hoàng thành Thượng Quan! Sau khi trải qua cuộc chiến kia, cậu ta đã bị thương nặng, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết cậu ta đấy”.

Thượng Quan Nhu giận không để đâu cho hết, cô ta cắn răng: “Cháu biết hai bác đang sợ cái gì, hai bác sợ cháu sẽ có chỗ dựa sau khi Dương Chấn hồi phục đúng không?”

“Chỉ cần Hoàng tộc bằng lòng bỏ qua ân oán với Dương Chấn, cháu sẵn sàng rời khỏi cuộc chiến tranh giành chức chủ Hoàng tộc, nếu hai bác không yên tâm, cháu còn có thể rời khỏi Hoàng tộc nữa”.

Nghe thấy Thượng Quan Nhu nói thế, trong mắt Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc lóe lên vẻ kinh ngạc, bởi vì sự cưng chiều của Thượng Quan Hoàng với Thượng Quan Nhu đã cho cô ta quyền lực rất lớn, thậm chí lão ta còn trao tư cách tranh đoạt vị trí chủ Hoàng tộc cho Thượng Quan Nhu.

Chính vì thế nên họ mới không chịu tha cho Dương Chấn, Dương Chấn phải chết thì Thượng Quan Nhu mới mất chỗ dựa.

Sau khi nghe Thượng Quan Nhu nói thế, rõ ràng hai người đều rất động lòng, nhưng không thể thể hiện rõ ra.

Thượng Quan Tử Chí lạnh lùng nói: “Thượng Quan Nhu, mày có rời khỏi cuộc chiến tranh giành chức chủ Hoàng tộc hay không thì liên quan gì đến bọn tao chứ?”

Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: “Mày đừng vu oan cho tao và anh cả”.

Thượng Quan Nhu không quan tâm đến họ mà nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Ông nội, Dương Chấn đã giết được Lý Trọng, tức là thực lực của cậu ấy đã khôi phục rồi. Hoàng tộc vừa phải chịu tổn thất nặng nề, nếu chúng ta đấu với Dương Chấn thì chỉ thiệt hại nhiều hơn thôi!”

Thượng Quan Hoàng vẫn luôn im lặng, nhưng sắc mặt u ám đến mức đáng sợ, không ai biết lão ta đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, trong mắt Thượng Quan Hoàng lóe lên vẻ lạnh lùng, lão ta nói: “Ông sẽ không cho phép bất cứ mỗi đe dọa nào tồn tại, cho dù Dương Chấn có bằng lòng buông bỏ ân oán hay không, ông cũng sẽ không tha cho cậu tal

Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ, còn Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc thì vô cùng mừng rỡ

Thượng Quan Nhu nói với vẻ đờ đẫn: “Ông nội, ông định ra tay với Dương Chấn thật ư?”

Thượng Quan Hoàng không quan tâm đến Thượng Quan Nhu mà ra lệnh: “Giam lỏng Thượng Quan Nhu cho tôi!”

Thượng Quan Nhu nhanh chóng bị hai cao thủ đưa đi, bị nhốt vào Hoàng lăng dưới mặt đất.

Thượng Quan Hoàng nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Tôi biết, có rất nhiều người đã được Dương Chấn cứu, các người biết ơn cậu ta”.

“Nhưng tốt nhất các người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên các người là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, là trụ cột của Hoàng tộc họ Thượng Quan, các người chỉ có thể suy nghĩ cho Hoàng tộc”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.