Chương 2603:
Nghĩ vậy sau khi rửa sạch hạt châu một lần nữa, anh liền nuốt vào miệng.
Kết quả đợi một hồi hạt châu cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nhưng Dương Chấn cảm nhận rõ ràng trong hạt châu này dường như có một luồng năng lượng đáng sợ, nhưng không biết tại sao trong tay anh lại hoàn toàn mất đi tác dụng, không có bất kỳ năng lượng nào phóng thích ra ngoài.
Ngay sau đó, Dương Chấn liền vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nhưng vẫn không dẫn dắt được nguồn năng lượng trong hạt châu ra.
Nghiên cứu một hồi lâu, cũng không phát hiện được gì, rốt cuộc Dương Chấn cũng từ bỏ, cất hạt châu đi.
Nằm trên giường, trong đầu Dương Chấn nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong căn mật thất của trang trại Di Hòa tối nay.
Theo suy đoán của Phùng Giai Di, rất có thể Phùng Chí Viễn cố tình dẫn bọn họ đến căn mật thất của trang trại Di Hòa sau đó nhốt họ vào mật thất.
Đối với Phùng Chí Viễn, một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như Phùng Giai Di chẳng thể uy hiếp được ông ta, cho nên mục tiêu của Phùng Chí Viễn chính là anh, muốn nhốt anh lại.
Chỉ là ngay cả Phùng Chí Viễn cũng không ngờ Dương Chấn có thể tìm thấy một hang động khác trong mật thất, và anh có thể rời khỏi mật thất bằng hang động này.
Nghĩ đến đây, Dương Chấn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Phùng Chí Viễn không biết hang động phía dưới mật thất!”
Bởi vì Dương Chấn nhớ rất rõ khi bị nhốt trong mật thất, bọn họ đã tìm hết mật thất, cuối cùng mới tìm được luồng gió từ bậc thang phía dưới. Anh nhớ rõ ràng bậc thang này giống hệt những bậc thang khác, chưa từng bị phá hỏng.
Vì vậy, ngay cả Phùng Chí Viễn cũng không biết còn có một hang động khác trong mật thất này.
Tuy ông ta không biết sự tồn tại của hang động này nhưng ông ta nhất định biết có một báu vật có thể phóng thích khí thế mạnh mẽ giúp ông ta tu luyện dưới mật thất này.
Trước đó Phùng Giai Di đã nói với anh, cách một khoảng thời gian Phùng Chí Viễn sẽ đi tới mật thất trong trang trại Di Hòa ở đó một thời gian, lâu nhất là một tuần.
Khi Dương Chấn vừa tiến vào mật thất, đã thử vận hành phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, kết quả tốc độ tu luyện rất nhanh, chỉ là ở đó tu luyện sẽ đòi hỏi rất nhiều về sức chịu đựng của bản thân.
Ví dụ Siêu Phàm Nhất Cảnh như Phùng Giai Di vừa tu luyện đã mất lý trí.
Dương Chấn đoán ngay cả Phùng Chí Viễn ở trong mật thất của trang trại Di Hòa lâu nhất cũng chỉ có thể kiến trì được một tuần.
Dương Chấn suy đoán như vậy không phải không có nguyên do, cứ một thời gian, Phùng Chí Viễn lại sẽ tới trang trại Di Hòa, ở lại trong mật thất chừng một tuần. Trước đây Dương Chấn cũng từng ở trong mật thất, đã từng thử mượn hơi thở kia để tu luyện, cho nên anh đoán rằng, nếu gắng gượng hết sức thì mình có thể chịu được chừng một tuần.
Cảnh giới võ thuật của anh và Phùng Chí Viễn ngang nhau, vậy thì điều này có thể giải thích được rồi.
Cùng lúc đó, tại Hoàng tộc họ Phùng, trong một khu nhà cao cấp, Phùng Chí Viễn đã sa sầm mặt lại.
Trước mặt ông ta, một gã cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng đang quỳ gối, người run lên lẩy bẩy, thấp thỏm nói: “Nhị hoàng tử, tôi cũng không ngờ được, Dương Chấn với Phùng Giai Di đã bị nhốt kín trong mật thất ở trang trại Di Hòa lại vẫn có thể sống sót rời khỏi đó”.
“Càng không thể ngờ rằng, ngay bên dưới mật thất của trang trại Di Hòa lại có một động thất, mà động thất này lại thông ra bên ngoài”.
Phùng Chí Viễn lạnh lùng hỏi: “Trừ việc này ra, còn phát hiện điều gì nữa không?”