CHương 2617:
Mã Siêu tức giận nói: “Dương Chấn! Anh biến đi! Đây là Hoàng tộc họ Phùng, chuyện của Hoàng tộc họ Phùng liên quan gì tới anh chứ? Anh đừng tưởng chúng ta đã ở trên chiến trường mấy năm với nhau thì anh sẽ có tư cách nhúng tay vào chuyện của em”.
Đương nhiên Dương Chấn hiểu, Mã Siêu cố tình nói thế để rũ bỏ quan hệ giữa hai người.
Lão già tóc bạc nhìn về phía Mã Siêu, lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu cơ hội để trăng trối, sau đó tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Chấn chắn trước Mã Siêu, chăm chú nhìn lão già tóc bạc, kiên định nói: “Nếu muốn giết cậu ấy, trừ khi ông bước qua xác tôi!”
Trong mắt lão gia tóc lạc lóe lên vể khinh thường, lão ra lạnh lùng nói: “Cậu còn trẻ mà đã bước vào Siêu Phàm Ngủ Cảnh đúng là không dễ dàng, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào việc của người khác, có những chuyện mà cậu không đủ tư cách nhúng tay đâu.
Tôi cho cậu mười giây, cút khỏi tầm mắt cảu tôi bằng không chết!”
Giờ phút này, ngay cả Dương Chấn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người lão già kia.
Mã Siêu cắn chặt răng, bước tới trước mặt Dương Chấn, trầm giọng bảo: “Anh Chấn, cứ kệ em đi!”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Đã vậy, anh em chúng ta cùng ở lại đi, dù chết cũng phải chết chung một chỗ!”
Bảo anh bỏ lại Mã Siêu, một mình chạy trốn, anh không làm được.
Mã Siêu cũng vậy, muốn anh ta bỏ lại Dương Chấn, anh ta cũng sẽ không làm được.
Nếu đã vậy, cả hai hãy cùng nhau đối mặt với cao thủ trước mắt kia đi.
“Các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!”
Lão già tóc bạc bỗng cất tiếng, ngay lập tức, một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ lên hai người.
Dương Chấn cũng không nói gì thêm, lập tức vận hành tầng thứ sáu trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời, ánh đỏ trong mắt anh ngày càng đậm, đột nhiên, từ trên người anh, một hơi thở võ thuật mạnh hơn nữa tràn ra bên ngoài.
Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh đang sôi trào, kích thích từng tế bào cơ thể.
Cảm thụ được hơi thở võ thuật trên người Dương Chấn càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, lão già tóc bạc nhíu mày, lão ta dường như vừa nhận thấy một luồng áp lực từ chàng trai này đè lên mình.
Cảnh giới võ thuật của lão ta thừa sức khiến lão ta cảm nhận rõ ràng, hơi thở võ thuật trên người Dương Chấn đã ngang ngửa với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn mơ hồ chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Lão ta vốn chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh gian nan cỡ nào, đương nhiên lão ta biết rõ hơn ai hết. Dù Dương Chấn có bao nhiêu thủ đoạn thì cũng không có khả năng lấy thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà phát huy sức mạnh của cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh như thế này.
Điều khiến lão ta lo lắng nhất là, có thể Dương Chấn là một thiên tài trẻ tuổi, con cháu của một gia tộc Cổ Võ hàng đầu, nếu điều này là thật, lão ta chỉ còn cách giết sạch tất cả mọi người có mặt ở đây mới mong giấu được bí mật này.
Bằng không, một khi để sót nhân chứng nào, bị gia tộc Cổ Võ sau lưng Dương Chấn tra ra được, chính gia tộc lão ta cũng sẽ gặp phải tai họa cực lớn.
Nghĩ tới đây, con ngươi lão ta chợt lóe lên một ý muốn giết người cực kì điên cuồng.
Lão già tóc bạc hỏi lại lần nữa: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi này ngay lập tức thì tôi sẽ không so đo với cậu”.
Dương Chấn nghiến răng đáp: “Không bao giờ!”