Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2660



Chương 2660:

“Cậu muốn làm gì?”

Nghiễm Văn thoáng biến säc, tức giận chất vấn.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, sẵn sàng phản kích.

Phùng Giai Di không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Dương Chấn vừa nhận được một cuộc gọi liền bät đầu nổi lên ý niệm giết người.

“Anh Chấn, không cần quan tâm đến tôi làm gì, bất kể thế nào thì tôi cũng là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, dù bố tôi đã bị giam lỏng nhưng sẽ không ai dám động đến tôi đâu’.

Phùng Giai Di còn chưa rõ tình hình hiện tại, chỉ sợ trong cơn tức giận, Dương Chấn sẽ tấn công đám người Nghiễm Văn kia, bèn vội vã khuyên bảo.

Một khi anh ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, dẫu sao, Mã Siêu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, mà bản thân Nghiễm Văn lại là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Chấn vừa muốn bảo vệ an toàn cho Mã Siêu vừa muốn giết chết đám người kia, chỉ e rất khó.

Dương Chấn không để ý đến Phùng Giai Di mà nhìn thẳng về phía Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: “Cho các ông mười giây, cút khỏi tâm mắt của tôi, bằng không, chỉ có một đường chết!”

Dứt lời, hơi thở võ thuật trong người anh lập †ức dâng trào như bão táp, con ngươi cũng như bị phủ một tâng đỏ máu.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa đồng thời kích hoạt.

Tuy Dương Chấn và Nghiễm Văn đều là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng một khi Dương Chấn dốc toàn lực chiến đấu thì có thể phát huy thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Säc mặt Nghiễm Văn trở nên khó coi, ông ta có thể cảm nhận rất rõ, Dương Chấn đã thật sự nổi lên ý định giết chết bọn họ.

“Chúng ta đi thôi!”

Ông ta không dám đánh cược, đành phải từ bỏ nhiệm vụ mang Phùng Giai Di về, trước khi đi, ông ta còn hầm hầm nhìn về phía Dương Chấn, đanh giọng: “Nhất định mày sẽ phải hối hận!”

Nói xong, Nghiễm Văn thực sự dẫn người rời khỏi đó.

Phùng Giai Di nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt rất phức tạp: ‘Chẳng phải anh đã nói sẽ không giúp đỡ tôi sao?”

Dương Chấn lạnh lẽo nói với cô ta: “Vừa rồi bố cô gọi điện cho tôi, nói là máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng đã bị cài bom, một khi chúng ta sử dụng nó, chỉ sau hai tiếng cất cánh, máy bay sẽ nổ tung. Bố cô còn nhờ tôi mang cô rời khỏi Hoàng thành Phùng”.

“Anh nói cái gì?”

Phùng Giai Di lập tức biến sắc, mặt dại ra như không thể tin nổi.

Dương Chấn lại bảo: ‘Không cần mất thời gian lải nhải nữa, chúng ta đi ngay thôi”.

Hai mắt Phùng Giai Di đã đỏ bừng, cô ta nhìn thẳng về phía Dương Chấn, không có ý định đi theo anh mà chỉ nức nở nói: “Nhất định bố tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể cứ thế bỏ mặc ông ấy được”.

Dương Chấn nhíu mày: “Bố cô đã nói, nếu cô bị mang về Hoàng tộc họ Phùng thì tình cảnh của cô sẽ cực kì nguy hiểm đấy”.

Phùng Giai Di nghẹn ngào nói: “Dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng không thể đi được’.

Nói xong, cô ta quay đầu định trở về.

Dương Chấn không muốn mất công thuyết phục, bèn tiến đến, vung tay bổ một nhát, Phùng Giai Di lập tức xỉu đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.