Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2697



Chương 2697:

Phùng Giai Di sốt ruột nói: “Anh Chấn, anh mau nghĩ cách nào đi, phong ấn sắp vỡ rồi”.

Nhưng ngay khi cô ta vừa dứt lời, một hơi thở cuồng bạo bõng tăng vọt, bùng nổ ra khỏi cơ thể Mã Siêu.

‘Am!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc giường bên dưới người Mã Siêu đã đổ sụp, vỡ nát.

Phong ấn nơi trái tìm của Mã Siêu đã hoàn toàn biến mất.

Mã Siêu đang nhăm nghiền mắt nằm đó bỗng đứng phắt lên, mở bừng mắt, đôi mắt anh ta đỏ rực, vẻ mặt dữ dẫn, từng đường hoa văn màu đỏ như máu nháy mắt đã trải rộng khắp mặt anh ta.

Đây là tình huống chỉ xuất hiện trên người của kẻ sở hữu máu tổ của gia tộc Bách Lý.

Nhưng trước đây, khi còn ở Hoàng tộc họ Phùng, sau khi máu tổ của gia tộc Bách Lý bùng lên, mới chỉ có mặt của Mã Siêu có xuất hiện hoa văn màu đỏ máu, mà hiện tại, những đường hoa văn màu máu này đang lan dọc xuống cổ, chạy khắp toàn thân.

Chẳng mấy chốc, những phần da lộ bên ngoài của Mã Siêu đã tràn đầy những hoa văn màu đỏ máu này.

Một hơi thở võ thuật cuồng bạo tràn ra từ trên người Mã Siêu.

Dương Chấn lập tức biến sắc, vội vã quát lớn: “Giai Di, chạy ngay đi!”

Phùng Giai Di cũng biết phong ấn trên người Mã Siêu đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi, nơi đây vô cùng nguy hiểm, cô ta chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, hoàn toàn không có tư cách nhúng tay.

Cô ta trịnh trọng nói: “Anh Chấn, anh nhất định phải nghĩ cách làm cậu ấy bình phục lại!”

Nói xong, cô ta vội vã rời khỏi đây.

Ngay khi Phùng Giai Di mới đi được vài bước, Mã Siêu đã nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình lóe lên, lao thẳng về phía Phùng Giai Di.

Mặt Dương Chấn biến sắc, ngay cả bản thân anh đã có thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ trên người Mã Siêu, Phùng Giai Di lại chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu bị trúng một đòn này của Mã Siêu, chỉ sợ cô ta không có bất cứ cơ hội sống sót nào.

Chân anh thoáng di động, thân hình lao ra như một tia chớp, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Phùng Giai Di, giơ tay lên đánh ra một chưởng.

“Uỳnh!”

Một chưởng này rơi vào người Mã Siêu, nhưng lân này, thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong của anh lại không lay chuyển được Mã Siêu chút nào.

Mã Siêu vẫn vững vàng sừng sững ở đó, mặt mũi dữ tợn, vung cao một cánh tay, một giây tiếp theo, anh ta đánh mạnh một chưởng này về phía đầu Dương Chấn.

Phùng Giai Di chứng kiến cảnh tượng này, lập tức sợ đến choáng váng cả người, chỉ biết ngơ ngác nhìn Mã Siêu vung tay đánh xuống đầu Dương Chấn.

“Uỳnh!”

Trong một tích tắc, Dương Chấn cũng vươn một cánh tay chăn trước đầu mình, đòn này của Mã Siêu rơi ngay xuống tay Dương Chấn.

Chân Dương Chấn trượt nhanh về sau đến năm, sáu mét mới dừng lại.

Thấy Phùng Giai Di vẫn chưa đi, anh tức giận quát: “Đi nhanh đi!”

Phùng Giai Di lấy lại tỉnh thần, vội vã chạy ra ngoài.

Mã Siêu lại một lần nữa lao về phía Phùng Giai Di, Dương Chấn căn răng xông tới, chắn trước mặt Phùng Giai Di.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.