Chương 2763:
Cổ trùng Vô Tâm đáng sợ ở chõ, sau khi tiến vào cơ thể người, nó sẽ liên tục gặm nhấm trái tim, cho đến khi nuốt sạch trái tìm người trúng cổ.
Nếu như Dương Chấn cứ duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cưồng hóa liên tục thì cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể căn nuốt trái tim anh được. Nếu anh có thể kéo dài trạng thái này, liệu cổ trùng Vô Tâm có thể chết đói vì không cách nào căn nuốt trái tim không?
Dương Chấn tu luyện một mạch suốt đêm, đợi khi rời khỏi trạng thái tu luyện, anh ngạc nhiên phát hiện, cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể anh hình như đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi.
Đêm qua, Dương Chấn vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cưồng hóa để tu luyện, đây là lần đầu tiên anh tu luyện bằng phương thức này, lúc này anh vui mừng nhận ra, tốc độ tu luyện của mình đã tăng nhanh hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, rốt cuộc anh đã tìm ra biện pháp ngăn chặn cổ trùng Vô Tâm.
Nhưng ngay khi anh đang vui vẻ, bỗng có một cơn đau nhức từ bên trong truyền tới, cổ trùng Vô Tâm lại khôi phục hoạt tính, bắt đâu điên cuồng gặm căn trái tim anh.
Dương Chấn nhíu chặt mày, hít mạnh một hơi, vội vã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, huyết mạch cuồng hóa vừa được kích hoạt, cổ trùng Vô Tâm đã vội trốn vào một góc, không dám cử động.
Dương Chấn lẩm bẩm: “Xem ra, trước khi giải quyết được con cổ trùng Vô Tâm này, mình phải luôn ở trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cổ trùng Vô Tâm nằm im được”.
Dương Chấn vừa ra khỏi phòng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh Chấn, anh thế nào rồi?”
“Tiểu Uyển? Sao em lại về đây?”
Nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Chấn hết sức kinh ngạc.
Ngải Lâm lo âu nói: “Tôi gọi em ấy về đấy”.
Thì ra là Ngải Lâm gọi về, vậy là Phùng Tiểu Uyển cũng đã biết được bệnh tình của anh rồi.
Dương Chấn cười nói: “Yên tâm đi, đã tìm được biện pháp đối phó với cổ trùng Vô Tâm rồi”.
Hai người đều kinh ngạc thốt lên: “Thật à?”
Dương Chấn mỉm cười nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển nói: “Em có thể kiểm tra cho anh xem’.
Để Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển bớt lo lăng, anh đành phải để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.
Phùng Tiểu Uyển đặt ngón tay lên cổ tay Dương Chấn, hồi lâu sau mới nhấc tay ra, cô ta nhìn Dương Chấn, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Em không biết anh dùng biện pháp gì mới có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc như thế, nhưng dù vậy, cổ trùng vẫn còn sống trong cơ thể anh”.
“Em đã tra cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, loại cổ trùng này vô cùng đáng sợ. Nó là cổ trùng do người nuôi cổ dùng máu tươi của chính mình để nuôi dưỡng, hoạt tính cực kì mạnh, rất khó tiêu diệt”.
“Dù anh có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc không nguy hiểm trong người thì cũng không làm nên chuyện gì, trừ khi anh có thể áp chế nó cả đời, bằng không, một khi nó còn ở trong cơ thể anh thì nhất định sẽ tạo thành mối nguy cực lớn cho tính mạng anh”.
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Chấn thoáng kinh ngạc, anh vốn tưởng có thể dùng trạng thái huyết mạch cưồng hóa để ép cổ trùng Vô Tâm vào một khu vực không nguy hiểm trong cơ thể, đợi nó chết đói, nhưng không ngờ, thứ này lại có thể sống dai như thế.
Chẳng trách anh tu luyện suốt đêm, vừa kết thúc, cổ trùng Vô Tâm đã khôi phục hoạt tính.
Dương Chấn hỏi: “Vậy có nghĩa là, chỉ cần anh có thể khống chế bản thân ở trạng thái này thì sẽ không bị hạn chế trong quy luật chỉ sống được bảy ngày?”