Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2844



Chương 2844:

“Hửm?”

Dương Chấn nhìn về phía Từ Hoa, ý Hoài Lam là trên người Từ Hoa còn bảo vật gì đó à?

Từ Hoa hơi bối rối nhưng che giấu được rất nhanh, ông ta nói liên mồm: “Dương Chấn, Dược Vương Cốc năm rõ những thông tin về cậu, bên cạnh cậu có người thân bạn bè gì, chúng tôi cũng biết hết. Nếu cậu dám giết tôi, cho dù Dược Vương không thể tìm thấy cậu ngay trong thời gian ngăn, ông ấy cũng sẽ giết sạch người bên cạnh cậu”.

Sát khí trong mắt Dương Chấn càng rõ rệt hơn, Hoài Lam vội chắn trước mặt Từ Hoa, nhìn về phía Dương Chấn: “Anh Chấn, anh đừng giết ông tai”

Hành động của Hoài Lam khiến Dương Chấn nhíu chặt mày, nhưng anh cũng biết cô gái này không có ác ý với mình.

Hoài Lam nhìn về phía Từ Hoa: “Từ Hoa, tôi nghe nói ông có một viên ngọc quý có thể nuôi dưỡng lực tinh thần, chỉ cần ông giao viên ngọc này ra, anh Chấn có thể cho ông một con đường sống”.

Nghe thấy thế, con ngươi Từ Hoa bỗng co lại, ông ta vội nói: “Cô đang nhắc đến Dạ Hoa Châu à?”

Hoài Lam nói: “Tôi không biết viên ngọc đó tên gì, chỉ biết nó ở trong tay ông, hơn nữa nó có thể nuôi dưỡng lực tỉnh thần, có tác dụng rất lớn với người mất ý thức”.

Dương Chấn vốn đang không hiểu tại sao Hoài Lam lại ngăn mình giết Từ Hoa, nhưng bây giờ, thông tin mà Hoài Lam cố tình tiết lộ cho anh lại khiến anh run lên, vô cùng kích động.

Hoài Lam nói viên ngọc đó có tác dụng rất lớn với người mất ý thức, chẳng phải là nó sẽ có ích cho trạng thái bây giờ của Mã Siêu ư?

Từ Hoa nói: “Cô nói không sai, đúng là tôi có một viên Dạ Hoa Châu có thể nuôi dưỡng lực tỉnh thần, nhưng bây giờ viên ngọc đó không ở trên người tôi, mà ở Dược Vương Cốc”.

“Tôi cũng bằng lòng dùng viên ngọc đó để đổi lấy mạng sống của tôi, nhưng tôi phải về Dược Vương Cốc lấy”.

Hoài Lam cười nhạt: “Từ Hoa, tốt nhất ông nên ngoan ngoấn giao Dạ Hoa Châu ra! Tôi nghe nói cơ thế của ông có vấn đề từ nhỏ, để cứu ông, Dược Vương mới tìm viên Dạ Hoa Châu này về, hơn nữa lúc nào ông cũng phải mang nó theo, bằng không cơ thể của ông sẽ yếu ớt hơn nữa”.

“Bây giờ ông lại nói Dạ Hoa Châu không ở trên người ông, ông nghĩ tôi sẽ tin à?2”

Từ Hoa tái mặt, hình như không ngờ Hoài Lam lại biết rõ về mình như thế, thậm chí biết cả việc cơ thể của ông ta có vấn đề.

Dương Chấn phóng sát khí ra, nhìn chăm chằm vào Từ Hoa: “Giao Dạ Hoa Châu ra đây, tôi có thể cho ông một con đường sống!”

Từ Hoa cũng không giả vờ nữa, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Hoài Lam cũng đã nói cơ thể của tôi có vấn đề, sư phụ tìm viên ngọc này về để cứu tôi, tôi phải mang nó theo mọi lúc. Nếu đưa nó cho các người, cho dù cậu không giết tôi, tôi vẫn chỉ còn con đường chết, vậy tại sao tôi phải đưa Dạ Hoa Châu cho cậu?”

Hoài Lam nói: “Ai cũng biết y thuật của Dược Vương rất cao siêu, cho dù ông đã đánh mất Dạ Hoa Châu, chắc chắn ông ta vẫn có cách để giữ mạng cho ông, nhưng nếu bây giờ ông không giao Dạ Hoa Châu ra, ông chỉ còn con đường chết”.

“Hơn nữa sau khi ông chết, chúng tôi vẫn có thể tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông, bây giờ ông không có tư cách ra điều kiện với chúng tôi, mà chỉ có hai con đường để chọn”.

“Hoặc ông ngoan ngoãn giao Dạ Hoa Châu ra, chúng tôi sẽ cho ông con đường sống, hoặc anh Chấn sẽ giết ông rồi tìm thấy Dạ Hoa Châu trên người ông”.

Dương Chấn bỗng cảm thấy tán thưởng biểu hiện của Hoài Lam, cô gái này đúng là rất thông minh, hiểu rõ tính người.

Quả nhiên, sau khi Hoài Lam dứt lời, sắc mặt Từ Hoa trắng bệch, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.