Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2888



Chương 2888:

Nói đến đó, một ý niệm giết chóc cực kì cuồng bạo chợt bùng phát từ trên người anh.

Khi anh còn ở cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bộc phát toàn lực đã có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi. Mà nay, võ thuật của anh đã liên tục tăng thêm hai cảnh giới, đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, không biết liệu có thể đánh bại được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ chăng.

Lúc này, Dương Chấn đã ở trong tình trạng hừng hực ý chí chiến đấu.

Phía bên kia, lão Cửu đã bắt đầu giao đấu với tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ Đinh Xương. Lão Cửu vốn đang bị thương nặng, cho nên mặc dù cảnh giới võ thuật của đối thủ không băng ông lão nhưng sức chiến đấu của kẻ này vẫn mạnh hơn, lão Cửu dường như đã rơi vào thế yếu.

Bên phía Dương Chấn, ngoại trừ một tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ cầm đầu, còn có hơn hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, tuy thực lực không bằng tay Mục Hoa này nhưng cũng không thể coi thường.

Nếu đám cao thủ này nhào vào quần ẩu, anh thấy mình hoàn toàn không có phần thäng.

“Nào nhóc, chiến thôi!”

Mục Hoa đạp mạnh chân xuống mặt đất, nền đường dưới chân lão ta lập tức vỡ nát, giây tiếp theo, thân thể lão ta nương theo phản lực cực mạnh, lao vút về phía Dương Chấn.

Dương Chấn không dám coi thường, chân cũng khẽ di động, người xông về phía trước.

“Uỳnh!”

Chớp mắt tiếp theo, hai bóng người va vào nhau, một luồng khí thế cực kì cuồng bạo bùng phát, lan tỏa về bốn phương tám hướng.

Mục Hoa bị đẩy lùi bảy, tám bước, Dương Chấn lại chỉ lùi về sau ba bước. Vừa so một chiêu đã phân được cao thấp.

Hiệu quả của một chiêu này khiến chính Dương Chấn cũng phải kinh ngạc, bởi vì anh đã dùng sức mạnh thân thể đẩy lùi Mục Hoa đến bảy, tám bước, điều đó chứng tỏ, độ mạnh của cơ thể anh đã vượt trên cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.

Một chiêu vừa rồi, anh chỉ dùng thực lực vốn có để giao đấu với Mục Hoa, chưa hề kích hoạt huyết mạch cuồng hóa hay vận hành Chiến Thần Quyết.

Mục Hoa bị Dương Chấn đẩy lùi, sảc mặt căng thẳng tột cùng, ánh mät nhìn về phía Dương Chấn đã không còn vẻ khinh miệt như trước.

Người này chỉ dùng sức mạnh thân thể đã đủ : để đánh lui lão ta, thật là đáng sợ.

“Không thể không thừa nhận răng thực lực của cậu quả rất mạnh, mới ngần ấy tuổi đã có được thân thể mạnh ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, cậu đúng là không đơn giản”.

Mục Hoa nghiêm nghị nhận xét, ánh mắt mang theo đôi chút kiêng dè.

Sự kiêng dè này không dành cho Dương Chấn mà dành cho thế lực sau lưng Dương Chấn. Mục Hoa lại hỏi: ‘Rốt cuộc cậu là ai?”

Dĩ nhiên Dương Chấn cũng hiểu ý lão ta ngay, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào lão ta, nói: “Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết, ông chỉ cần biết một điều này, khi tôi còn ở phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành đã muốn giết tôi, nhưng lại không thể giết được, tôi đã thuận lợi trốn khỏi nơi đó’.

“Thực lực của ông thật sự phi phàm, nếu tôi đoán không sai thì các người hẳn đều đến từ cùng một gia tộc, đúng chứ?”

“Tôi và ông vốn không có thù hận gì đến độ không đội trời chung, tôi cho rằng, hai bên chúng ta không cần phải liều chết với nhau như thế. Nếu ông đồng ý thả chúng tôi đi thì coi như tôi nợ các vị lần này, tương lai có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ không để các vị phải thất vọng”.

Nếu đối phương đã kiêng ky “thân phận có thể có’ nào đó của mình, Dương Chấn dĩ nhiên phải tận dụng hết ưu thế của thân phận đó rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.