Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2892



Dứt lời, Mục Hoa không hề dây dưa thêm nữa, lập tức quay đầu rời đi, những cao thủ khác cũng đi theo lão ta.

Chỉ chốc lát sau, nơi này còn trơ trọi Đinh Xương đối đầu với Dương Chấn và lão Cửu.

Đinh Xương sa sầm mặt, đáy mắt lóe lên ý niệm giết chóc mãnh liệt.

Lão Cửu nhìn chằm chăm Đinh Xương, nói: “Bọn họ đã đi rồi, không ai muốn xen vào việc của chúng tôi với phủ Hoài Thành nữa cả, ông có chắc vẫn muốn tiếp tục đấu với chúng tôi?”

Dương Chấn thoáng di chuyển, chớp mắt sau đã xuất hiện sau lưng Đinh Xương, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với lão ta.

Đăng trước có lão Cửu, sau lưng có Dương Chấn, tình cảnh của Đinh Xương quả thật rất nguy hiểm.

Ánh mắt Dương Chấn lóe lên một ý định giết chóc đáng sợ, nếu bọn họ không vội vã rời khỏi đây thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Đỉnh Xương này, anh cùng lão Cửu liên kết với nhau, nhất định sẽ giết chết được lão ta.

Chỉ có điều, thực lực của Đỉnh Xương rất mạnh, dù bọn họ liên hợp lại cũng phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể hạ gục kẻ này, mà lúc này, trên người lão Cửu cũng đã chăng chịt các loại vết thương, hơi thở trong người đã cực kì hỗn loạn.

Ánh mät Đinh Xương ghim chặt lấy lão Cửu, nghiến răng nói: ‘Các người thật sự tưởng rằng các người có thể làm gì được tôi sao?”

BI Chi Ngay khi Đinh Xương nói xong, lão Cửu đã xông về phía Đinh Xương, đồng thời hét lớn một tiếng.

Lão Cửu vừa di chuyển, Dương Chấn cũng lao đến theo.

Hai người, một trước một sau tấn công về phía Đinh Xương.

Định Xương cản chặt răng, dậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao về phía lão Cửu như một tia sét.

“Uỳnh!”

Giây tiếp theo, đòn tấn công của Đỉnh Xương và lão Cửu chạm nhau.

Nhưng khi lão Cửu đón đòn tấn công của Đinh Xương, ông lão bỗng nhận ra điều bất thường, bởi vì thế tấn công của đối phương thoạt nhìn rất mãnh liệt nhưng thực tế chưa hề vận toàn lực, một đòn của lão Cửu đánh xuống, Đinh Xương bay vèo ra ngoài.

Ngay lúc lão Cửu phát giác ra điều bất thường, ông lão chợt nhận ra, Đinh Xương vừa nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn.

Giây tiếp theo, nắm tay phải của Đinh Xương ngưng tụ một khí thế võ thuật cực kì khủng bố, lão ta vung mạnh nắm tay về phía Dương Chấn đang ở sau lưng: “Chết đi cho tao!”

Bấy giờ, lão Cửu mới ý thức được, mục tiêu thực sự của Đinh Xươngkhông phải ông lão, mà là Dương Chấn.

Vừa rồi Đinh Xương không hề dốc sức đấu với ông lão mà chỉ mượn lực công kích của chính ông lão để bay ra sau, nương tốc độ này, tung một chiêu hiểm ác muốn lấy mạng Dương Chấn.

Nhận ra mục đích của Đinh Xương, lão Cửu muốn ngăn cản cũng đã quá muộn, ông lão vội hét to: “Tránh ra mau!”

Dương Chấn cũng không ngờ, mục tiêu thực sự của Đinh Xương lại chính là mình.

Anh biết Đinh Xương rất mạnh, vậy nên khi tấn công Đinh Xương, anh cũng đã đưa bản thân về trạng thái mạnh nhất, lúc này thấy Đinh Xương đột ngột chuyển hướng xông về phía mình, anh có bất ngờ nhưng lại không hề sợ hãi.

Ánh mắt anh lóe lên một ý muốn giết chóc mãnh liệt, ý chí chiến đấu hừng hực khắp người.

“Uỳnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.