Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2895



Đinh Xương cười lạnh một tiếng, chân khẽ di chuyển, nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ.

“Uỳnh!”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên, lão Cửu bị đánh văng ra xa như một quả bóng cao su.

“Ông Cửu!”

Dương Chấn lập tức hét lớn.

Anh biết Đỉnh Xương lúc này rất mạnh, nhưng vần không ngờ, sau khi sử dụng bí pháp, không chỉ lực phòng ngự của ông ta mạnh lên mà cả thực lực cũng tăng vọt.

Một đòn đã có thể đánh trọng thương lão Cửu, vậy thì thực lực của lão ta hẳn phải đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ rồi?

“Tôi sẽ giết ông trước rồi giết thăng ranh kia saul”

Đỉnh Xương bước một bước, mặt đất đều như rung chuyển.

Gần như trong nháy mắt, bóng Đinh Xương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt lão Cửu, lão ta nhấc chân, hung hăng đạp mạnh xuống đầu lão Cửu.

Lão Cửu trợn trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn, ông lão muốn né tránh nhưng không cách nào né được, đành đồn sức vung hai tay lên đỡ.

“Huychl”

Đinh Xương dẫm một đạp xuống hai tay đang bắt chéo của lão Cửu, lão Cửu lập tức có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đã bị đánh rách tơi tả.

Mặc dù vậy, ông lão vẫn gắng gượng chống hai tay đỡ đòn.

“Thật không biết tự lượng sức mình!”

Đỉnh Xương cười nhạt, lực giãm xuống đột nhiên gia tăng, hai tay lão Cửu dần bị đè xuống, dường như đã không thể chống lại lực đạp của Đỉnh Xương nữa rồi.

Lão Cửu gắng gượng chống hai tay ngăn cản chân Đỉnh Xương, hai cánh tay đã nổi đầy gân xanh, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn.

Chân Đinh Xương dẫm mạnh lên tay lão Cửu, thấy lão Cửu vẫn gắng gượng chống đỡ, lão ta giận dữ hét: ‘Chết đi!”

Dứt lời, một sức mạnh cuồng bạo hơn trước bất chợt tràn ra từ người lão ta.

“Uỳnh!”

Mặt đường kề sát bên lão Cửu lập tức bị lưồng sức mạnh cuồng bạo này chấn nát.

Đỉnh Xương nhếch mép cười: “Thú vị đấy, đã bị thương nặng còn có thể chống cự được một cước đồn toàn lực của tôi, chỉ có điều, ông thực sự chống được sao?”

“Giết!”

Dương Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Đinh Xương.

“Uỳnh!”

Giây tiếp theo, anh tung một quyền cực mạnh vào giữa ngực Định Xương.

Có điều, Dương Chấn tuyệt vọng nhận ra, Đinh Xương vừa trúng một quyền này của anh nhưng thân thể vẫn ổn định như cũ, một chân đạp lên mặt đất, chân kia vẫn đạp xuống hai tay lão Cửu.

Đỉnh Xương khinh thường nhìn về phía Dương Chấn, lạnh lùng nói: “Ranh con, mày đừng sốt ruột, đợi tao giết lão già này rồi sẽ xử mày saul”

Lão Cửu thấy Dương Chấn còn không chịu chạy trốn, ánh mắt nhìn anh đầy nôn nóng, ông lão quát lớn: “Đi đi! Ngay lập tức rời khỏi nơi này, đừng cố chấp hi sinh vô ích nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.